Chương 17: Uy hϊếp lại

Edit: Chami

Cả hai lẳng lặng nhìn nhau, một lúc sau Từ Hoàng mới thấp giọng hỏi: "Thật sự không để ý tới anh?"

Trong giọng nói còn mang theo mất mát cùng khổ sở, giống như chú chó nhỏ bị chủ nhân vô tình vứt bỏ. Dưới ánh trăng sáng ngời lại càng thêm bi thương, cô đơn.

Nhưng Tiêu Tiêu không có tâm trạng mà suy nghĩ đến cảm xúc của cậu, lúc này cô chỉ mong cậu nhanh nhanh rút côn ŧᏂịŧ ra.

"Đúng vậy, nhanh lên!" Cô lại thúc giục.

Từ Hoàng chậm rãi rút côn ŧᏂịŧ ra, trên côn ŧᏂịŧ vẫn còn dính mật dịch của Tiêu Tiêu. Cô ngại ngùng không dám nhìn thẳng, chỉ đành nhắm mắt làm ngơ rồi quay mặt sang hướng khác.

"Tiêu Tiêu, anh rất yêu em. Em có thể gả cho anh được không?" Từ Hoàng vuốt ve mặt cô, nhẹ giọng hỏi.

Gả cho cậu ta? Đùa cái gì thế, bây giờ cô mới học lớp 11.

"Đừng quậy nữa, muốn làm gì thì làm nhanh lên."

Giờ phút này Tiêu Tiêu chẳng khác gì cô bạn gái cũ bất đắc dĩ phải "làm nháy chia tay" với tra nam cả, vẻ mặt cực kì không kiên nhẫn.

Nhưng cũng không thể trách cô được, muốn trách thì phải trách cái giấc mơ vô lí một cách không thể hiểu nổi này.

Từ Hoàng im lặng không nói chuyện, Tiêu Tiêu thấy cậu không có động tĩnh gì thì nghi hoặc xoay đầu ai nhìn. Ai ngờ bị cây côn ŧᏂịŧ thình lình xuất hiện ở trước mặt doạ cho sợ chết khϊếp.

Cô trừng lớn mắt: "Cậu muốn làm gì?"

"Không 69 nữa, liếʍ cho anh đi." Giọng nói của cậu không còn dịu dàng như trước nữa mà vô hình còn mang theo lệ khí.

Tiêu Tiêu không thể tin nổi: "Cậu...cậu bảo tôi liếʍ cái này?"

Sao có thể liếʍ cái thứ này được chứ? Bẩn muốn chết.

"Tiêu Tiêu không liếʍ cũng được."

Hai mắt Tiêu Tiêu sáng lên.

"Vậy mãi mãi ở trong mộng bị anh chơi đi." Phảng phất như có giọng nói truyền lên từ địa ngục, vô cùng hung ác lại nguy hiểm.

Tiêu Tiêu cả kinh, mãi mãi ở lại trong mộng sao?

Không! Cô không muốn ở lại trong giấc mơ này. Cô muốn đi học, cô muốn đi dạo phố với A Vân, cô muốn cùng ba mẹ tám chuyện xem TV, cô không muốn ngây ngốc ở trong giấc mơ hoang đường này.

"Tiêu Tiêu nghĩ kĩ chưa?"

Từ Hoàng hơi xê dịch người về phía trước, côn ŧᏂịŧ theo động tác của cậu mà hơi đung đưa đυ.ng vào mặt của Tiêu Tiêu.

Côn ŧᏂịŧ cứng rắn nóng hổi nhẹ nhàng chọc vào mặt Tiêu Tiêu, xấu hổ cùng tức giận bùng lên trong lòng cô, cô muốn phản kháng, nhưng tưởng tượng nếu phản kháng thì sẽ bị nhốt mãi mãi ở trong giấc mơ này, cô lại cảm thấy sợ hãi.

"Nhanh nào Tiêu Tiêu, nó đang chờ cái miệng nhỏ của em an ủi nó đấy."

Một tay Từ Hoàng đỡ côn ŧᏂịŧ, một tay ghìm lấy cằm của cô, mạnh mẽ xoay mặt cô lại.

Tiêu Tiêu vốn định nói ra mấy lời tàn nhẫn với Từ Hoàng, nhưng cô vừa mở miệng thì côn ŧᏂịŧ đã nhắm ngay môi đỏ của cô mà xông vào.

Cô vội vàng ngậm miệng lại không dám nói nữa.

"Anh đếm từ một đến ba, nếu em còn không há miệng thì anh không chỉ chơi tiểu huyệt mà còn nhốt em ở trong giấc mơ này mãi mãi nữa."

Tiêu Tiêu vừa nghe cậu nói vậy thì vội vàng nuốt một ngụm nước bọt.

"Một, hai..."

"Ba" còn chưa nói, Tiêu Tiêu đã hé miệng ra, vẻ mặt thấy chết không sờn ngậm lấy côn ŧᏂịŧ.

"Ưʍ.."

Đột nhiên bị kí©h thí©ɧ như vậy khiến Từ Hoàng thở ra tiếng rêи ɾỉ trầm thấp. Hoãn một lúc cậu mới duỗi tay ra, nhẹ nhàng ấn đầu của Tiêu Tiêu vào sát háng của mình.

"Ư..."

Cổ họng đột nhiên bị bịt kín khiến cảm giác buồn nôn mạnh mẽ ập đến.

Cô theo bản năng há miệng muốn nhổ côn ŧᏂịŧ ra, nhưng dường như Từ Hoàng đã sớm đoán được ý đồ của cô, cậu ấn đầu Tiêu Tiêu không cho phép cô nhả ra.

"Tiêu Tiêu...mau dùng lưỡi liếʍ nó...nó thích em lắm, đúng rồi, liếʍ nó đi..."

Từng lời nói dơ bẩn phát ra từ miệng của Từ Hoàng, rõ ràng là giọng nói rất dễ nghe, nhưng vào giờ phút này lại khiến người ta mặt đỏ tai hồng.

Tiêu Tiêu khó chịu vô cùng, côn ŧᏂịŧ cứ ra ra vào vào trong miệng khiến cô không còn chỗ để đặt đầu lưỡi, cuối cùng chỉ có thể thuận theo lời Từ Hoàng mà liếʍ nó.

Vốn dĩ miệng cô đã không lớn, mà côn ŧᏂịŧ của Từ Hoàng lại khủng hơn so với người thường rất nhiều.

"Tiêu Tiêu, hút nó, liếʍ nó đi..."

Từ Hoàng ngửa đầu, eo mông không ngừng đưa đẩy, ra sức chỉ đạo Tiêu Tiêu.

Tiêu Tiêu bị động tác mạnh bạo của cậu làm cho hai mắt trắng bệch, lúc này cô đã gần ngất đi rồi nên làm gì còn sức mà "liếʍ mυ"ŧ" nữa. May mắn là Từ Hoàng còn đang đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ nên không phát hiện ra cô đang "trốn việc".

Không biết qua bao lâu, dưới sự kí©h thí©ɧ mãnh liệt, cuối cùng Từ Hoàng mới chịu phóng thích. Thân thể hơi giật giật vài cái, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng đặc sệt bắn vào miệng Tiêu Tiêu.

Một lát sau đợi côn ŧᏂịŧ bắn xong, Từ Hoàng mới thoả mãn rút côn ŧᏂịŧ ra.

Mà sau khi chịu đựng màn tra tấn đầy nhục nhã vừa rồi Tiêu Tiêu cũng đã sớm ngất đi.