Chương 7

Nhìn con mèo ngồi trên bàn ăn, ăn một cách tự nhiên, rõ ràng không thể đuổi nó xuống. Tịch Lâm chỉ còn cách bất lực cầm bát nước trên sàn lên, đặt trước mặt con mèo, ngay cạnh bát thức ăn.

Con mèo ăn uống rất tao nhã, như một quý tộc trong xã hội thượng lưu, nhưng tốc độ thì không chậm chút nào. Chỉ một lát sau, nó đã ăn sạch thức ăn trong bát, rồi uống hai ngụm nước, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn Tịch Lâm đang ngồi diện.

“Mày… có muốn ở lại nhà tao không?” Thấy con mèo ăn xong, Tịch Lâm hỏi nó.

Con mèo tiếp tục nhìn Tịch Lâm, trong mắt có chút suy tư, như đang thực sự hiểu lời cậu nói.

“Nếu mày vẫn tiếp tục đi theo tao, tao sẽ coi như như đồng ý.” Tịch Lâm nói, đứng lên thu dọn bát đĩa trước mặt con mèo, mang đi rửa.

Ngày hôm đó, con mèo đen vẫn ở lại nhà Tịch Lâm, không rời đi. Tịch Lâm xem như nó đã đồng ý để cậu nuôi dưỡng nó.

Con mèo đen này thật sự rất ngoan, ngoại trừ việc ăn uống phải ở trên bàn ra, còn lại gần như không cần Tịch Lâm phải bận tâm. Nó không phá phách đồ đạc, cũng không chạy nhảy lung tung trong nhà, và rất yên lặng — trong ấn tượng của Tịch Lâm, từ ngày đầu tiên gặp con mèo này, cậu chưa bao giờ nghe thấy nó kêu một tiếng nào.

Buổi tối, sau khi ăn tối cùng mèo đen, Tịch Lâm dự định sẽ tắm cho nó. Nhưng nghĩ lại, cậu và nó chưa thân thiết cộng với việc hầu hết mèo đều ghét nước, việc tắm cho mèo chắc chắn không dễ dàng, cuối cùng, cậu quyết định từ bỏ. Hơn nữa, con mèo cũng chỉ hoạt động trong phòng khách, hoàn toàn không có ý định theo cậu vào phòng ngủ, nên tạm thời cậu cũng không cần quá lo lắng.

“Ngủ ngon.”

Con mèo ngẩng đầu lên nhìn Tịch Lâm, rồi tiếp tục nằm trên sofa trong phòng khách, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Qua 12 giờ đêm, mèo đen từ từ mở mắt. Phòng khách chìm trong bóng tối, ánh sáng từ khe cửa phòng ngủ của Tịch Lâm đã tắt từ một giờ trước. Dựa vào tiếng thở nhè nhẹ, nó biết người trong phòng đã ngủ say.

Nó vẫy tai, đứng dậy nhảy xuống từ ghế sofa, nhẹ nhàng đáp xuống đất. Bóng len lẩn khuất trong bóng tối, lặng lẽ đi qua phòng khách, đến bên cửa sổ. Nó nhảy lên bệ cửa, giơ chân mở chốt khóa, mở cửa sổ, rồi chui qua khe hở, nhảy lên thanh chắn cửa. Nhảy qua thanh chắn, mượn lực từ dàn điều hòa bên ngoài, vài cú nhảy, nó nhẹ nhành đáp xuống đất ở tầng một.

Nhìn lên cửa sổ tầng hai, con mèo đen lặng lẽ đi về phía con hẻm nơi lũ mèo hoang tụ tập ban ngày.

Những con mèo hoang chỉ tập trung ở hẻm khi trời nắng nóng hoặc vào giờ ăn mà bà chủ nhà cho chúng ăn. Ban đêm, chúng thường tản đi mỗi con một ngả. Loài mèo vốn có ý thức về lãnh thổ rất cao, nếu không có lý do đặc biệt, chúng sẽ không tụ tập cùng nhau.

Khi vào hẻm, quả nhiên không có con mèo hoang nào ở đó.

Gió đêm thổi nhè nhẹ, ánh trăng chiếu xuống những tia sáng yếu ớt, chỉ đủ để soi sáng lối vào của con hẻm. Cảnh vật sâu trong hẻm bị che phủ bởi bóng tối của những tòa nhà cũ kỹ, nhưng đối với con mèo đen, rõ ràng điều đó không hề gây trở ngại. Nó vừa vào hẻm đã đi thẳng tới chỗ người đàn ông cao lớn đang đứng.

Con mèo đen dừng lại cách người đàn ông ba bước chân.

“Lucas.” Con mèo đen cất tiếng bằng một giọng trầm, nói thứ ngôn ngữ không thuộc về Trái đất.

Người đàn ông cao lớn đột ngột quay lại, đứng thẳng, cúi chào con mèo đen: “Thiếu soái!”