Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Ngoài Hành Tinh Lưu Lạc Địa Cầu

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi bấm thẻ ra về, lão Triệu rẽ vào siêu thị để mua nguyên liệu nấu bữa tối. Tịch Lâm cũng bấm thẻ xong, rồi đi ra cổng dành cho nhân viên, chuẩn bị về thẳng nhà.

Bên ngoài, mặt trời chói chang, luồng nhiệt nóng rực bao phủ lên da, như đứng trước một lò lửa. Chỉ dừng lại một chút ở cửa, Tịch Lâm đã toát mồ hôi.

Cậu không nán lại lâu ở cổng ra, nhanh chóng bước ra dưới ánh nắng, leo lên cầu thang, băng qua quảng trường rồi đi sang bên kia đường để đến trạm xe buýt.

Hiện tại, Tịch Lâm thuê một căn hộ ở khu phố cổ, cách siêu thị Lạc Phúc khá xa. May mắn là có tuyến xe buýt đi thẳng. Ngồi trong xe buýt có điều hòa mát lạnh, gần một giờ đồng hồ sau, cậu mới về đến nơi ở của mình.

Những ngôi nhà trong khu phố cổ đều là những tòa nhà ống kiểu cũ, với hành lang chật hẹp và tối tăm, tường và lan can dán đầy những tờ quảng cáo nhỏ.

Tịch Lâm sống ở tầng hai, trong một căn hộ một phòng ngủ và một phòng khách, không gian không lớn lắm, đồ đạc và thiết bị đều cũ kỹ, chỉ có việc vệ sinh là tạm ổn.

Tịch Lâm bước vào phòng, bật máy lạnh, đợi cho chiếc máy cũ kỹ đó bắt đầu kêu ù ù, cậu mới vào phòng tắm để tắm. Phòng tắm rất nhỏ, chỉ đủ chỗ để tắm đứng. Khi cậu tắm xong đi ra, máy lạnh vẫn chưa làm mát được phòng, ít nhất là cậu không cảm nhận được sự khác biệt so với khi cậu vừa về nhà.

Điện thoại bị ném trên giường kêu lên. Tịch Lâm vừa lau tóc vừa cúi xuống cầm điện thoại. Trên màn hình hiển thị một số lạ, do dự một chút, cậu nhấn vào nút nghe.

“Tịch Lâm, tôi là Trương Văn, về việc cậu từ chức…”

Người ở đầu dây bên kia chưa kịp nói hết, Tịch Lâm đã dứt khoát ngắt máy. Đối phương không ngừng gọi lại, Tịch Lâm thành thục cho số điện thoại vào danh sách đen, rồi ném điện thoại trở lại giường.

Vị trí nghiên cứu viên tại phòng thí nghiệm 2 của viện nghiên cứu đã được cậu nhường lại như hắn mong muốn, còn gì nữa mà phải bàn?

Tắt chiếc máy lạnh kêu ù ù mà không hiệu quả, Tịch Lâm đẩy mở cửa sổ nhỏ cuối giường. Lúc này, mặt trời vẫn chưa lặn. Mở cửa sổ ngoài ban công chỉ khiến phòng càng nóng hơn, cửa sổ nhỏ nhìn ra con hẻm giữa hai tòa nhà, bức tường loang lổ của tòa nhà cũ bên cạnh che khuất tầm nhìn và ánh sáng. Điều duy nhất tốt ở đây là gió lùa qua mang lại cảm giác mát mẻ dễ chịu trong mùa hè nóng bức.

Mèo là loài vật rất biết tận hưởng.

Trong mùa hè nóng nực này, những con mèo hoang quanh khu phố, thường tụ tập thành từng nhóm nhỏ trong con hẻm đầy gió mát này. Đứng bên cửa sổ, cúi đầu nhìn xuống, Tịch Lâm có thể thấy những con mèo hoang đó. Chúng đủ màu sắc, con thì ngồi, con thì nằm, có con còn đùa giỡn với nhau.
« Chương TrướcChương Tiếp »