Chương 11

Xe tải chở hàng đến lúc chín giờ rưỡi, nhân viên phòng chống mất mát cùng với nhân viên siêu thị bận rộn đến giờ đóng cửa, hàng vẫn chưa dỡ hết, chỉ còn cách tiếp tục.

"Nhanh lên nhanh lên! Còn một xe nữa, chuyển vào kho là được tan làm rồi."

Có người hô hào, Tịch Lâm cùng với Lão Triệu cùng nhau dỡ hàng trên xe xuống, chuyển lên xe nâng. Xe nâng chất đầy, rất nhanh có người kéo đi, kéo xe nâng rỗng đến để thay thế. Mặc dù muốn tan làm nhưng tay chân mọi người đều rất nhanh nhẹn nhưng đến khi thực sự dỡ hết hàng và tan làm thì đã hơn 10 giờ rưỡi.

Xe buýt mùa hè muộn nhất là 11 giờ tối, vì vậy vào thời điểm này, bến xe đối diện siêu thị Lefu vẫn còn xe, đáng tiếc là không còn chuyến nào đi thẳng đến khu phố cổ nữa. Chuyến xe buýt số 37 đi thẳng từ siêu thị Lefu đến khu phố cổ, chuyến cuối cùng là 10 giờ 20 phút tối.

Tịch Lâm chỉ có thể chọn xuống xe ở nơi còn cách khu phố cổ 4 trạm, sau đó đi bộ về.

Khu phố cổ không náo nhiệt như khu đô thị, khu đô thị vào thời điểm này vẫn sáng đèn rực rỡ, rất nhiều người thức thâu đêm, còn khu phố cổ này thì sau 10 giờ, trên đường cơ bản không thấy người đi bộ, ngay cả xe cộ trên đường cũng rất ít.

Tịch Lâm đi trên vỉa hè, ánh đèn ấm áp của đèn đường chiếu vào người cậu, để lại một cái bóng nhạt màu trên mặt đường. Theo bước chân cậu tiến về phía trước, bóng ngày càng dài ra rồi lại ngắn lại. Khi bóng một lần nữa co lại thành một cục dưới chân cậu, Tịch Lâm dừng bước, đột nhiên quay đầu nhìn lại.

Anh ta cảm thấy dường như có ai đó đang theo dõi mình.

Tuy nhiên, trên con đường phía sau không có gì cả.

Tịch Lâm cau mày, đứng tại chỗ một lúc, thấy một chiếc taxi từ xa chạy đến, dừng lại ở ngã tư không xa sau lưng anh ta. Trên xe trước tiên là một thanh niên xuống, sau đó thanh niên đi vòng ra phía sau xe, mở cửa xe bên kia, từ trên xe đỡ một cô gái trẻ xuống.

Khi cô gái xuống xe thì loạng choạng một chút, giày cao gót còn làm trẹo chân, suýt ngã, may mà thanh niên đó nhanh mắt nhanh tay đỡ cô ta.

"Không biết uống rượu thì đừng uống, tỏ ra bản lĩnh cái gì!" Thanh niên phàn nàn không vui, sau đó đỡ cô gái đi vào con hẻm ở ngã tư.

Cặp nam nữ đó biến mất ở ngã tư, chiếc taxi cũng nhanh chóng rời đi, còn Tịch Lâm vẫn không phát hiện ra có ai theo dõi mình.

Có lẽ là ảo giác... nhỉ?

Nghĩ vậy, Tịch Lâm quay đầu lại, chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước.

"Á á á ——"

Tiếng hét chói tai đột nhiên phá vỡ sự tĩnh lặng của đêm khuya.

Tịch Lâm đột ngột quay đầu lại.

"Á —— ư..."

Tiếng hét đột nhiên dừng lại.

Ngay sau đó, Tịch Lâm nhìn thấy ở ngã tư mà cặp nam nữ vừa đi vào, một người đàn ông vừa lăn vừa bò chạy ra khỏi con hẻm.

"Quái, quái vật..." Người đàn ông vừa chạy vừa hét lên bằng giọng kinh hoàng đến biến dạng: "Cứu, cứu mạng ——"

Sắc mặt Tịch Lâm căng thẳng, quay người định đi về phía người đàn ông thì cảm thấy ống quần của mình bị kéo. Anh ta cúi đầu nhìn xuống, thấy con mèo đen đáng lẽ phải ở nhà đang cắn ống quần của cậu, liều mạng kéo về phía sau. Ý tứ rất rõ ràng, nó không muốn cậu đi qua đó.

"Thả ra."

Con hẻm tối tăm kia hẳn đã xảy ra chuyện gì đó khủng khϊếp, nếu không thì người đàn ông kia cũng không sợ hãi đến vậy. Tịch Lâm không định nhúng tay vào chuyện rõ ràng rất nguy hiểm như vậy nhưng việc thấy chết mà không cứu thì phải máu lạnh đến mức nào mới làm được. Ít nhất cũng phải kéo người đàn ông đã hoàn toàn hoảng loạn kia đi, không thể để cậu chạy lung tung trên đường như vậy.