Đình Phương liên tục chống cự, nhưng vẫn bị Cát Ngạn đánh đập, sau đó quần áo của cô ta bị xé toạc, nhân phẩm bị chà đạp dưới chân, cô khóc và cầu xin sự thương xót.
Trong đầu cô lại nhớ đến sự tuyệt vọng và bất lực khi Tô Nhuyễn nằm trên đất quằn quại, vật vã.
Chiếc qυầи ɭóŧ bị xé toạc, ai đó chĩa camera điện thoại vào toàn thân cô.
Cô hét lên, "Đừng--"
Các cô gái khác không ngừng vặn vẹo kêu cứu trên mặt đất. Họ khóc ướt đẫm cả mặt, cố gắng vùng vẫy trong đống tro tàn nhưng vô ích.
Kha Tung Ứng lạnh lùng xem tất cả những điều này, sau khi có người chụp ảnh và quay video gửi cho anh, anh quay người rời đi mà không nói một lời.
Đình Phương nằm trên mặt đất và hét lên giọng khàn khàn, "Kha Tung Ứng! Ngươi hãy xóa video ngay!"
Kha Tung Ứng rời đi mà không nhìn lại.
Đình Phương vừa che thân, vừa khóc vừa la lên, “Kha Tung Ứng—”
Cát Ngạn liếc nhìn cô, “Cô tự chuốc hoạ vào thân, cô sẽ không thể sống nổi.”
Trước khi đi, một số người trong số họ còn nói đùa rằng, "Cái đó nhỏ quá. A, hahaha ... "
Các cô gái vừa khóc vừa ôm ngực.
Mặc dù quản lý mạng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi vào anh thấy các cô gái tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ và cố gắng che cơ thể, anh ta cứ nhìn chằm chằm vào bộ ngực của bọn họ để xem của ai đẹp hơn.
Các cô càng thấy nhục nhã, vừa mặc quần áo vừa khóc rồi che mặt chạy đi.
Kha Tung Ứng vừa đi ra, đầu đã bắt đầu đau dữ dội, chậm rãi tựa vào biển quảng cáo, sau đó cầm điện thoại di động đang rung trong túi lên liếc mắt một cái.
Đó là bố mẹ của anh gọi.
Hàng chục cuộc điện thoại đã được gọi đến.
Ngoài ra còn có của bà quản gia.
Anh gọi vào điện thoại của bà mình, nói với bà rằng anh đã an toàn và anh sẽ quay lại sớm, rồi cúp máy.
Đã gần đến giờ tan học, anh đứng ở ngã tư nhìn về phía trường học một lúc, bây giờ đã là tiết bốn, Tô Nhuyễn vẫn chưa tan lớp.
“Anh Ứng, anh không muốn đi học phải không?” Cát Ngạn bắt taxi và gọi anh.
Kha Tung Ứng không trả lời, vừa vào ghế sau liền đau đầu kinh khủng, anh ôm đầu, dựa vào thành ghế, “hừ” một tiếng hỏi Cát Ngạn: “ Tào Phú bị làm sao vậy?”
“Gãy sụn. Ước tính hắn ta sẽ nằm trong bệnh viện một hai tháng.” Cát Ngạn nói xong liếc nhìn anh, “Anh Ứng, anh suýt bóp cổ hắn ta đến chết. Anh sẽ phải ngồi tù vì tội gϊếŧ người.”
Kha Tung Ứng đưa ngón tay lên thái dương, rồi nhìn ra cửa sổ.
Đôi mắt của anh là đôi mắt đan phượng, nếp nhăn ở đuôi mắt sâu, nó làm cho lông mày hơi sâu, cho dù có quấn băng gạc thì đường nét trên khuôn mặt đó vẫn lộ ra một chút gọn gàng đẹp trai.
"Cát Ngạn, cậu chưa gặp được người mình thích.”
"Đến khi gặp rồi, cậu sẽ nguyện chết vì cô ấy.”
Cát Ngạn không nói lời nào, nhưng trong lòng nghĩ thầm, tốt hơn hết là đừng gặp cô ta.
Kha Tung Ứng trở lại bệnh viện, từ xa đã thấy bố mẹ đứng ở cửa phòng bệnh.
Trước khi anh bước vào, Lịch Chi Lan đã tát anh, "Ngươi đi đâu vậy! Ngươi có biết chúng ta lo lắng cho ngươi như thế nào không?! Gọi điện cho ngươi cũng không nghe máy, không biết nên tìm bác sĩ hay y tá!" Ngươi định đi đâu vậy?! "
Bà vừa nói vừa khóc, "Con đã từng rất tốt, sao lại đột nhiên trở nên như thế này! Hả?! Đánh nhau và nghỉ học mỗi ngày, con đã từng đạt điểm cao! Tại sao! Tại sao con lại trở nên như thế này?!"
“Đừng có nói trước kia!” Kha Tung Ứng gạt bà sang một bên, “Trước đây! Trước kia chúng ta là một gia đình! Bây giờ chúng ta có phải là một gia đình không?! Ngươi có cuộc sống riêng, ai cần tôi?! Ngươi đang giả vờ cái gì vậy!? Ngươi có mệt không? Tôi mệt quá! "