Kha Tung Ứng tỉnh lại vào ban đêm.
Bố mẹ cũng đến, ông bà cứ kéo bác sĩ ra hỏi thăm tình hình, Cát Ngạn và mấy người họ hàng cũng ở trong phòng, trong phòng rất đông nhưng không dám nói to vì sợ ồn ào sẽ khiến anh đau đầu.
Ánh mắt của Kha Tung Ứng đảo qua đảo lại, không thấy Tô Nhuyễn đâu, anh biết rằng giờ đã quá muộn, chắc hẳn cô đã rời đi, nhưng anh lại nhìn Cát Ngạn bằng ánh mắt ái ngại.
Cát Ngạn gõ điện thoại gõ chữ rồi đưa cho anh xem.
[Đừng lo, tôi đã đưa cô ấy về nhà. ]
Kha Tung Ứng vẫn không yên tâm, thấp giọng nói với Cát Ngạn, "Giúp tôi bảo cô ấy gọi điện cho tôi."
"Fuck." Cát Ngạn thực sự bị thuyết phục, lấy chìa khóa xe máy rồi rời đi.
Những người khác nhìn Cát Ngạn rời đi, họ cảm thấy xấu hổ khi ở lại quá lâu, sau đó tất cả chào hỏi rồi rời đi, chỉ lại còn bố mẹ Kha Tung Ứng trong phòng
Bố mẹ của Kha Tung Ứng vẫn luôn phàn nàn về nhau.
"Lúc ly hôn, không phải anh muốn mang theo con sao? Bây giờ con có chuyện gì, lại bị đánh thế này, muốn tìm anh cũng không ai tìm được anh. Anh xứng làm cha sao?"
"Tôi không xứng, cô xứng sao? Ít nhất tôi có thể trả tiền bồi thường y tế mà không cần nói một lời. Còn cô thì sao? Bây giờ cô đang thoải mái, cô còn đang bận giúp người khác nuôi dạy con trai của họ. Cô quên rằng cô có một đứa con trai, phải không ?! "
"Kha Kiến Đức! Đó là những gì anh phải làm! Anh phải đối mặt nếu anh muốn giành quyền nuôi con!
" Lịch Chi Lan! Như tôi đã nói, tôi chắc chắn sẽ cống hiến nhiều vật chất hơn cô! Điều này có nghĩa là tôi không có thêm thời gian để chăm sóc thằng bé. Có cái được và mất, tôi không có thể làm tất cả! Nhưng tôi không giống như cô. Cô nóng lòng muốn tìm một người đàn ông mới ngay khi ly hôn! Một năm nay cô quay lại gặp con được bao nhiêu lần? Ít ra thì tôi còn độc thân! Tôi vẫn có thời gian để gặp con trong những ngày nghỉ, kể cả khi tôi không có thời gian, tôi cũng sẽ không để con gặp oan ức! ”
“Sẽ không để con bị oan ức sao? Và bây giờ, con đã bị đánh sau đầu và phải khâu mười ba mũi! Mười ba mũi khâu! Anh nói rằng anh không để con chịu oan ức !? ”
"Được rồi, nếu không phiền, cô nên dùng não của mình, sau đó hãy nói chuyện với tôi, tại sao thằng bé lại ra nông nỗi này..."
Kha Tung Ứng “đập” cái phích trên bàn xuống đất.
Trong phòng lập tức yên lặng, hai người đang cãi nhau quay đầu nhìn Kha Tung Ứng, chỉ thấy anh nằm trên giường nhắm mắt, sau đầu quấn băng gạc, chỉ có thể nằm nghiêng kê hai cái gối đằng sau đầu của mình.
Mặt anh không chút cảm xúc nói: “Các người đi ra ngoài đi, tôi muốn yên lặng ngủ một giấc.”
Lão quản gia tìm được cái chổi liền tới dọn dẹp, trước khi đi ra ngoài, bà đau khổ sờ lên mặt của Kha Tung Ứng.
Kha Tung Ứng mở mắt ra cười dịu dàng với bà, "Tôi không sao."
Lão quản gia nhìn thấy thương đứa nhỏ, hai mắt đỏ hoe, trong miệng nói: "Bà bà sẽ tìm bác sĩ cho cháu thuốc giảm đau."
"Không đau đâu. ”Anh cố gượng cười như không bị sao.
Anh đã uống hai viên nhưng không có tác dụng, cơn đau dữ dội, càng đau càng làm đầu óc không tỉnh táo.
Cửa phòng đóng lại, toàn bộ khu vắng lặng, trống rỗng, anh nhắm mắt lại, trong đầu chỉ có một tia đau đớn rõ ràng như trống, như tiếng tim đập.
Nó giống như một cái búa liên tục đập vào đầu.
Bùm, bùm, bùm.
Tiếng gõ khiến anh nghiến răng đau đớn.
Chuông điện thoại reo, anh vuốt điện thoại lên để trả lời.
Đó là số của Cát Ngạn, nhưng giọng nói của Tô Nhuyễn phát ra từ đầu dây bên kia.
Giọng nói của cô rất nhỏ, giọng mũi, "Kha Tung Ứng ..."
Cô chỉ nói đến đây, nước mắt đã rơi lã chã.