Đình Phương và những người khác đang ngồi xổm ở ven đường cách nhà Tô Nhuyễn không xa, khi nhìn thấy Tô Nhuyễn đi ra, cả nhóm liền bước tới.
Tô Nhuyễn nghe thấy tiếng bước chân của bảy tám người, không rõ là Đình Phương nhưng quay mặt về hướng họ, "Đình Phương, cô muốn làm gì?”
Đình Phương bước tới gần cô và vươn tay nhấc cằm Tô Nhuyễn lên.
Tô Nhuyễn rất đẹp, với làn da trắng, đôi mắt to và tinh tế như búp bê Barbie.
Khi mới đến trường, gương mặt đó đã thu hút sự chú ý của một nhóm nam sinh, kết quả là nhiều cô gái phải ghen tị với vẻ ngoài của cô.
Trong số đó, Đình Phương.
Đình Phương khi mới sinh ra đã có một vết bớt đỏ trên mặt, đến bệnh viện để đi laser thì một nửa khuôn mặt là một vết sẹo lớn, trông rất đáng sợ. Cô lo lắng rằng mình sẽ bị cô lập trong trường học nên cha mẹ cô đã gửi cô đến một nơi đặc biệt.
Từ khi còn bé đến khi trưởng thành, mỗi khi nhìn thấy những cô gái đẹp hơn mình, cô đều khiến họ phải khóc thét.
Khi nhìn thấy Tô Nhuyễn, cô nóng lòng muốn xé nát da mặt Tô Nhuyễn.
Một người mù mà lại quá xinh đẹp như vậy?
"Tao muốn làm gì?” Đình Phương phun khói thuốc từ miệng lên mặt cô, “Tao muốn tạo cho này một bất ngờ.”
Ngón tay Tô Nhuyễn siết chặt, “Bất ngờ gì?”
Có phải là những bức ảnh cô ta đã in ra không?
Cô không dám nghĩ đến điều đó.
"Mày sẽ biết khi nào mày đến đó.” Giọng của Đình Phương xa dần, tiếng chuông xe vang lên, cô ta đạp xe tới.
“Có phải là hình của tôi không?” Tô Nhuyễn nghiêng mặt hỏi.
Đình Phương đứng trên xe và nói với cô, "Phải, đúng vậy.”
“Ở đâu?” Tô Nhuyễn hỏi.
Đình Phương sốt ruột nói: “Sao mày lại hỏi nhiều chuyện vớ vẩn như vậy, mau lên xe, đến nơi tao sẽ đưa bức ảnh cho mày.”
Tô Nhuyễn không hỏi nữa.
Đình Phương cùng các chị em đi xe khác, đưa Tô Nhuyễn lên xe rồi rời đi.
Tô Nhuyễn bị kéo vào trong phòng, không nhận biết được phương hướng, chỉ hỏi: "Đây là đâu?"
Đó là một phòng của khách sạn.
Đình Phương gửi số phòng cho Tào Phú, sau đó đi đến chỗ Tô Nhuyễn và mở một đoạn video quay cảnh Tô Nhuyễn bị lột trần và nằm vật lộn trên đất.
Tô Nhuyễn không thể xem video, nhưng có thể nghe thấy giọng nói xuyên thấu tim của cô cầu xin sự giúp đỡ lòng thương xót.
Cô dùng ngón tay nắm lấy điện thoại một cách thô bạo, cố gắng xóa video nhưng không thấy, cũng không xóa được.
“Xóa đi!” Tô Nhuyễn hét lên, dải vải trên mắt nhanh chóng bị nước mắt thấm ướt, “Mau xóa đi!”
"Điện thoại trên tay mày, tự mình xóa đi.” Đình Phương giễu cợt nói.
Những cô gái khác cười lớn, “Đúng vậy, điện thoại trong tay mày, tự mình xóa đi.”
Tô Nhuyễn liên tục trượt điện thoại trên tay, cô định xóa đi, nhưng lại không xóa được.
Trong video, tiếng khóc lóc của cô nghe rõ đến mức khiến tai cô ù đi, hốc mắt càng thêm nóng.
Cô giữ chặt điện thoai bằng các ngón tay, đột nhiên hét lên khàn khàn như muốn sụp đổ, "Đình Phương, tôi đã làm sai những gì ?!"
"Sao cô lại làm thế với tôi ?!"
"Tôi đã làm gì sai ?!"
Những người khác nhìn chằm chằm vào nhau trong một khoảnh khắc, dường như họ chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, vì vậy ánh mắt của cả nhóm đều hướng về Đình Phương.
Đình Phương sẽ không thừa nhận rằng cô ta ghen tị với vẻ ngoài xinh đẹp của Tô Nhuyễn, cô ta lấy lại điện thoại của Tô Nhuyễn và chậm rãi nói: "Mày không làm gì sai, mày chỉ thấy tao khó chịu."
Không có lý do, chỉ vì cô ta khó chịu.
Thế là đủ kiểu bắt nạt cô, lột đồ khỏa thân, chụp ảnh khỏa thân và quay video.
Thậm chí sau 4 năm, cô ta vẫn đe dọa cô bằng những bức ảnh và video khỏa thân.
“Vậy tại sao cô không gϊếŧ tôi?” Tô Nhuyễn hỏi.
Khi bảy tám chị em kia nghe thấy lời này, đều kinh ngạc nhìn Tô Nhuyễn.
Đình Phương ánh mắt cũng thay đổi, có tin nhắn trong điện thoại, cô cúi đầu chào mấy chị em khác đi ra ngoài, trước khi đi còn nhẹ nhàng nói.
"Điều bất ngờ dành cho mày là đây."