Chương 24: Bảo bối nhỏ

Tô Nhuyễn thấp giọng từ chối.

Cố Á Thu đẩy cô qua, "Bạn học con người rất tốt, lần trước con bị người ta cắt tóc, cậu ấy đã giúp con lấy lại công bằng, con xem, cậu ấy tình cờ đi học, cũng có thể chở con đi cùng, đi lên, không sao đâu. "

Anh ta tốt ở đâu vậy.

Tô Nhuyễn nghĩ đến anh hôn cô thật mạnh, bàn tay đó khiến ngực cô đau nhói.

Không khỏi tức giận và xấu hổ.

Cuối cùng, cô cũng phải lên chiếc xe đạp của anh.

Kha Tung Ứng bấm chuông, “Nghe có hay không?”

Tô Nhuyễn vẫn nhớ chuyện tối hôm qua nên mặc kệ anh.

"Nhuyễn Nhuyễn ~ Nhuyễn Nhuyễn~" anh tự tin gọi biệt danh của cô.

Cô lo lắng, giật mạnh quần áo của anh, giọng nói càng lớn, “Đừng gọi tôi như vậy.”

"Bảo bối.” Anh cười, cuối cùng anh nói, “Tiểu bảo bối của anh hả?”

Tô Nhuyễn đỏ mặt, không quan tâm anh nữa.

Kha Tung Ứng lên xe, tìm một chỗ dừng lại, đi xách giỏ, lấy đồ ăn sáng rồi rời đi.

Tô Nhuyễn thấp giọng hỏi: “Không có khóa sao?”

“Ai dám ăn trộm xe của Lão Tử.” Kha Tung Ứng ngạo nghễ đáp lại, “Cướp của ta một sợi xích, ta sẽ đánh gãy chân chó của hắn!”

Tô Nhuyễn thầm nghĩ suy nghĩ của anh rất ngây thơ, nhưng khóe môi cô lại nhếch lên.

“Cuối cùng cũng cười, bảo bối.” Kha Tung Ứng lấy sữa ăn sáng trong túi ra và đút vào tay cô. “Anh đi đây. Trò chơi sẽ xem ai đến lớp trước.”

Ngây thơ.

Mặc dù trong lòng Tô Nhuyễn nghĩ như vậy, nhưng cô không thể không đi nhanh, tiếng thanh dẫn đường gõ lên bậc thang khiến cô lần đầu tiên cảm nhận được.

Nó có tiếng ồn chói tai như vậy.

Lớp học đọc buổi sáng rất ồn ào và hỗn loạn, mọi người đang đọc, Tô Nhuyễn cũng đang đọc thầm, giọng cô rất nhỏ, nhẹ nhàng và mềm mại.

Kha Tung Ứng rất thích giọng nói của cô, bị tiếng ồn ào ở hàng ghế đầu làm cho không nghe được, anh đạp tới, thiếu kiên nhẫn hạ giọng sang bên kia và nói: "Sao giọng ngươi tệ thế?"

Bên kia: “… "

Sau ba tiết học, Tô Nhuyễn đã ngồi ở vị trí đó mà không hề nhúc nhích mông.

Sau khi Kha Tung Ứng từ toilet trở ra, anh nghiêng đầu nhìn thấy hộp sữa điểm tâm trên bàn của cô.

Cô không uống.

Chết tiệt.

Kha Tung Ứng đạp ghế dưới chân.

Làm sao cô có thể chịu đựng được lâu như vậy.

Buổi trưa tan học, Tô Nhuyễn đợi mọi người đi hết rồi mới cầm thanh chỉ đường đi theo phía sau.

Kha Tung Ứng ra ngồi ở vị trí, chờ nàng tới, liền đi ra phía sau nàng.

Ở tầng một, một vài tên lưu manh từ Lớp 13 nhìn thấy anh và lại lao ra, "Anh Ứng! Đi thôi! Đến căng tin ăn tối! Em có một món đãi anh!"

"Cậu tự đi ăn đi!" Kha Tung Ứng thậm chí còn không thèm nhìn vào họ, nhìn Tô Nhuyễn hỏi bằng một giọng thấp, "Anh đi xe đạp đưa em về được không?"

Những tên lớp 13 nhìn anh vốn luôn đi xe máy, mà giờ anh lại mua một chiếc xe đạp mới và ngồi trên đó, bọn chúng cười như những tên địa chủ được mùa.

"Fuck! Anh Ứng thực sự là ngu ngốc!"

Tô Nhuyễn không lên xe của Kha Tung Ứng.

Anh đi theo cô suốt quãng đường, bấm chuông liên tục, thỉnh thoảng lại cúi người gần hơn và nói những câu đại loại như: "Nhuyễn Nhuyễn? Nơi nào tốt nhất vậy, nơi nào có Nhuyễn Nhuyễn là tốt nhất ~"

Tô Nhuyễn đỏ mặt khi nghe và không nói được lời nào, chỉ muốn mắng anh ta.

"Ngồi hay không? Anh tiếp tục nói nếu em không ngồi." Anh bắt đầu hát tiếng chuông lần nữa, "Nhuyễn Nhuyễn~ ở đâu là mềm nhất? Miệng của Nhuyễn Nhuyễn, ở đó thật mềm..."

Tại sao anh lại làm điều này.

“Đừng la.” Nàng cuối cùng cũng dừng lại, lần mò và ngồi lên ghế sau của anh

Kha Tung Ứng vươn tay kéo cổ tay cô, đưa tay cô lên thắt lưng mình, “ôm chặt.”

Anh tăng tốc độ gấp gáp .

Tô Nhuyễn ngồi nghiêng, gục đầu vào tấm lưng vững chãi của anh.

Vòng tay ôm chặt eo, trong phút chốc hơi thở của cơ thể dồn vào chóp mũi cô.

Mùi thơm của bột giặt, mùi mồ hôi trên người anh quyện với mùi khói và mùi ngọt ngào của cola.

Trong đầu Tô Nhuyễn từ từ vẽ ra hình ảnh Kha Tung Ứng lúc này như thế nào.

--------------

Bắt đầu từ chương sau sẽ có nhiều h+, theo quy định web sẽ set vjp các chương, mong các bạn tiếp tục ủng hộ mình nha :3 yêu thương ~~