Chương 22: Chạm vào nó

Cuối cùng, Tô Nhuyễn chỉ lấy một bộ nội y mặc vào người, còn lại bốn bộ đều ở trong túi xách của Kha Tung Ứng

Cô sợ khi đi về bị ba mẹ phát hiện Kha Tung Ứng là người trực tiếp mua cho cô tất cả nội y.

Hai người đều bế tắc, Kha Tung Ứng nói tạm thời để bên người, chờ nàng mặc trong kỳ nghỉ hè.

Dứt lời, cả hai đều đỏ mặt.

Trước khi đưa cô quay lại, Kha Tung Ứng ấn Tô Nhuyễn vào góc tường và hôn cô trong 5 phút.

Anh ngậm lấy môi cô và hút mọi thứ trong miệng cô, ấn lòng bàn tay lên ngực cô, mạnh mẽ chà xát sự mềm mại khắp quần áo.

Tô Nhuyễn bị nụ hôn làm cho kinh ngạc thở hổn hển, vừa gọi tên anh vừa bối rối không yên, “Kha Tung Ứng…”

“Để anh sờ đi.” Giọng của Kha Tung Ứng vô cùng ngây ngốc, “Anh sẽ không làm gì, chỉ cần sờ nó thôi. ”

Bụng dưới bị vật cứng đè lên, Tô Nhuyễn vô cùng hoảng sợ, thân thể run rẩy không tự chủ được, nước mắt chảy ròng ròng.

“Khốn kiếp.” Kha Tung Ứng lau nước mắt cho cô, giọng nói như nhũn ra, “Anh sẽ không chạm vào em, chỉ là anh không nhịn được… Anh muốn hôn em.”

Anh nhỏ giọng dỗ dành cô, “ Đừng khóc, anh sẽ đưa em về. "

Tô Nhuyễn nghẹn ngào không nói được gì.

“Đừng né tránh anh, bảo bối.” Ngón tay anh ấn cằm cô, trầm giọng nói.

Tô Nhuyễn quay đầu lại, giọng mũi nói: “Đừng gọi tôi như vậy.”

“Được rồi, tổ tiên.” Kha Tung Ứng hỏi: “Anh gọi em là tổ tiên, được không?”

Tô Nhuyễn vẫn hơi run rẩy, cô khịt mũi, giọng nói nhỏ nhẹ, "Sau này, anh không được làm như vậy … không làm vậy nữa."

“Được rồi, sau này anh sẽ không làm như vậy nữa.” Kha Tung Ứng hứa hẹn.

Anh sẽ tiếp cận và chạm vào nó sau. =))

Tô Nhuyễn về nhà gần như muộn, vừa chân trước đến trước cửa, cha cô cũng vừa về đến nơi.

Để chăm sóc con, vợ chồng thay phiên nhau trực ca ngày đêm, ban ngày hay buổi tối luôn có người về.

Tối nay bố cô là Tô Dũng Quân về nhà, mở tủ lạnh ra xem, thấy hộp cơm buổi sáng còn nguyên, ông vội vàng chạy lên lầu hỏi: "Tô Nhuyễn, cả ngày nay con không ăn cơm sao? ”

“Con ăn rồi." Tô Nhuyễn ở trên lầu trả lời,“ con, con ăn bánh mì. ”

“ Thức ăn để dành cho con, lần sau đừng ăn bánh mì nữa." Tô Dũng Quân nói rồi đi vào bếp và bắt đầu bữa tối bận rộn.

"Vâng.”

Tô Nhuyễn ngồi vào bàn “đọc” sách, chưa kịp “đọc” vài dòng liền nhớ tới cảnh Kha Tung Ứng kéo cô đến góc tường để hôn, sờ soạng.

Trong lúc đó, cô cũng bị rung động không tự chủ được.

Đôi tay nhẹ nhàng xoa nắn những vùng nhạy cảm của cô.

Tiếng nói dâʍ đãиɠ đó thỉnh thoảng vẫn văng vẳng bên tai khiến cô run lên vì sợ.

Cô bịt tai, nước mắt từng giọt một.

Đêm nay lại là một cơn ác mộng khác, cô bị nhốt trong nhà vệ sinh, ai đó mỉm cười đổ nước lên đầu cô, những xô nước lạnh liên tục dội vào người cô.

Cái lạnh bào mòn xương.

Cùng sự hoảng loạn và sợ hãi.

Cô kêu cứu.

Không ai cứu cô.

Không một ai trong số họ.

Các bạn nữ cùng lớp kéo cô ra, xé quần áo, cô quằn quại vùng vẫy dưới đất, kêu cứu đến khản cả cổ.

Tại sao các bạn làm điều này với cô?

Có phải chỉ vì cô bị mù không?

Khi tỉnh dậy, gương mặt Tô Nhuyễn ướt đẫm nước mắt.

Cô lau nước mắt, ngồi trên giường một lúc rồi lấy một viên kẹo trong túi áo đồng phục nhét vào miệng.

Đó là hương dâu tây.

Vị chua, ngọt, có hương thơm trái cây nồng nàn.

Tâm trí cô hơi bị phân tâm.

Nghĩ đến nước mận ngày hôm qua, nghĩ đến ... nụ hôn của Kha Tung Ứng.

Với sự ngọt ngào và rộn ràng.

Đó là nụ hôn đầu tiên của cô.

-------------

Đọc xong chương này, bạn nào donate cho mình thì mai đăng hẳn 5 chương ạ :33