Chương 3:

Người giúp việc không gọi, Kỳ Quân cũng không thúc giục, cả hai đều như đang chờ đợi hoàng đế, xem việc chờ đợi là điều hiển nhiên.

Kỳ Phương Diễm không có kiên nhẫn như vậy, sau khi kết thúc ván game thứ sáu, anh cho điện thoại vào túi, đứng thẳng người và bước ra ngoài.

Kỳ Quân nhanh mắt nhanh tay, đứng dậy và nắm chặt lấy Kỳ Phương Diễm, hạ thấp giọng nói: "...Con định làm gì vậy!"

"Về nhà."

"Đừng có vô phép như vậy, ngồi xuống cho tôi......"

"Tôi vô phép sao?" Kỳ Phương Diễm giằng tay ra, giọng nói không hề che giấu vang vọng khắp phòng khách.

Nếu là bình thường, hai người chắc chắn sẽ cãi nhau một trận, nhưng đây là nhà người khác, Kỳ Quân tức đến đỏ mặt nhưng cũng không nói được câu nào.

Kỳ Phương Diễm xoay người định đi.

Lúc này, từ tầng hai bỗng vang lên tiếng mở cửa phòng, sau đó là tiếng cót két cót két.

Âm thanh này rất lạ, giống như tiếng gõ nhẹ của các khớp ngón tay trên sàn gỗ cứng, Kỳ Phương Diễm dừng bước, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên.

Ánh sáng buổi trưa xuyên qua cửa sổ kính lưu ly tầng hai, tạo nên những mảng sáng hình chữ nhật lấp lánh, như mặt biển phản chiếu ánh sáng lúc bình minh.

Người giúp việc đẩy một chiếc xe lăn màu bạc, từ từ dừng lại ở đầu cầu thang tầng hai, đứng ngay dưới vùng ánh sáng loang lổ đó.

Trên xe lăn ngồi một thiếu niên, rõ ràng là mùa hè nhưng cậu ta lại mặc một chiếc áo len cổ cao màu be, mắt được che bởi một miếng vải trắng, nửa khuôn mặt lộ ra tinh tế và đẹp đẽ, cằm hơi ngẩng lên, quý phái như một hoàng tử nhỏ, nhìn xuống Kỳ Phương Diễm từ trên cao.

Kỳ Phương Diễm sững sờ, bước chân dừng lại tại chỗ, không thể di chuyển nửa bước.

Không khí xung quanh như đông cứng lại trong khoảnh khắc này.

"Đây hẳn là công tử của Giám đốc Tống, cậu Tống Tư Ninh phải không." Kỳ Quân phản ứng trước, mỉm cười lịch sự, nhanh chóng bước đến bên cạnh Kỳ Phương Diễm, hạ giọng ra lệnh: "......Kỳ Phương Diễm, gọi người đi."

Kỳ Phương Diễm không nhúc nhích.

Anh không biết phải gọi thế nào.

Kỳ Quân không nói nhiều, ấn đầu anh ta xuống.

Kỳ Phương Diễm bất ngờ bị ép cúi người, cúi đầu, trông như đang khom mình cúi chào trước người kia một cách thấp hèn, bên tai vang lên giọng nói trầm xuống của Kỳ Quân.

"Kỳ Phương Diễm, gọi là tiểu thiếu gia."

Cửa sổ sát đất mở một nửa, gió thổi qua rèm voan, bay phấp phới khó chịu, máy điều hòa phát ra tiếng xì xào, những giọt nước từ chuông gió vừa được tưới đang nhỏ giọt tí tách.

Sau vài giây, Kỳ Phương Diễm hoàn hồn, giằng ra khỏi tay Kỳ Quân, nhìn về phía người trên bậc thang cao.

Người mù?

Người què?

Đang lúc anh đang quan sát, Tống Tư Ninh cũng lên tiếng, tuy nhiên câu đầu tiên của cậu không phải nói với Kỳ Phương Diễm, cũng không phải với Kỳ Quân, mà là hơi nghiêng đầu, nói với người giúp việc bên cạnh: "Cô Hồ, nói cho anh ta biết quy tắc đi."

Giọng nói của cậu rất dễ nghe, hòa quyện với không khí lạnh từ máy điều hòa tỏa ra trong không gian, như dòng suối trong veo chảy qua khe núi, nhạt nhòa không cảm xúc.

Cô Hồ đứng xa xa trên tầng hai, mặt không biểu cảm gật đầu với Kỳ Phương Diễm, nói: "Cậu Kỳ, thiếu gia nhà chúng tôi sức khỏe không tốt, khi cậu chuyển vào đây có vài quy tắc mong cậu có thể tuân thủ. Thứ nhất, thiếu gia chúng tôi đi ngủ đúng 9 giờ 30 tối, nhà tắt đèn và đóng cửa lúc 9 giờ, tất cả mọi người không được ra vào cổng chính. Thứ hai, thiếu gia chúng tôi không chịu được mùi thuốc lá và rượu, nếu cậu Kỳ có thói quen này, xin hãy kiềm chế. Thứ ba, thiếu gia chúng tôi không thích người có đời sống riêng tư hỗn loạn, xin cậu Kỳ hãy giữ mình......"

Những quy tắc dài dòng này đổ ập xuống, Kỳ Phương Diễm nghi ngờ mình bị điếc, anh nhíu mày chặt, bước lên phía trước một bước, hỏi: "......Cái gì cơ?"

Kỳ Quân vội vàng giữ chặt vai Kỳ Phương Diễm, sợ rằng chỉ hai bước nữa là anh sẽ lên đánh nhau, vội vàng nói hòa giải: "Những quy tắc này của nhà họ Tống đều là quy tắc tốt, đương nhiên rồi, đương nhiên rồi."

Kỳ Phương Diễm bị giữ lại, ngẩng đầu nhìn Tống Tư Ninh với ánh mắt sắc bén, nói: "Những lời vừa rồi, cậu nói lại một lần nữa xem."

Kỳ Phương Diễm từ nhỏ chưa từng phục ai, càng chưa từng có ai dám ra lệnh cho anh như vậy.

Nhưng Tống Tư Ninh lại làm ngơ, nói: "Cô Hồ, về phòng thôi."

"Vâng."

Lần đầu gặp mặt giữa Kỳ Phương Diễm và Tống Tư Ninh diễn ra rất tồi tệ, căng thẳng đối đầu, không hề có thiện cảm.

Kỳ Quân và Kỳ Phương Diễm đã đợi Tống Tư Ninh một tiếng đồng hồ, chỉ nói chuyện có hai phút, Tống Tư Ninh tỏ ra cao ngạo, thậm chí không nói với Kỳ Phương Diễm một câu nào, kiêu ngạo nhìn xuống mọi người dưới bậc thang.

Khi cô Hồ đẩy Tống Tư Ninh trở về phòng, Kỳ Phương Diễm nhìn chằm chằm vào khoảng nắng trên tầng hai trong vài giây, bỗng nhiên anh bật cười, giơ hai tay lên vỗ hai cái.

"Ghê gớm......"

Khi cười đủ rồi, sắc mặt anh ta thay đổi, xoay người giật lấy vali từ tay người giúp việc và đi ra ngoài.

Người giúp việc bị tư thế này của anh làm cho sợ hãi không dám động đậy, vội vàng lùi lại vài bước.

"Con định làm gì?" Kỳ Quân nắm lấy vai anh.

Kỳ Phương Diễm với vẻ mặt bực bội, gạt tay Kỳ Quân ra, nói: "Tôi muốn làm gì thì làm."

Kỳ Quân tốt bụng nhắc nhở anh ta: "Kỳ Phương Diễm, bây giờ con một xu cũng không có."

"Vậy thì chết đói ngoài đường, không cần ông lo." Kỳ Phương Diễm không dừng bước, khi sắp bước ra khỏi cửa lớn, Kỳ Quân chậm rãi nói một câu: "Chỉ một tháng thôi, năm sau con muốn đi thi đua xe máy gì đó, ta cho phép con ra nước ngoài tham gia."

Đồng tử của Kỳ Phương Diễm co lại, bước chân đột ngột dừng lại.

Kỳ Quân bình tĩnh bước đến trước mặt Kỳ Phương Diễm, nhìn anh ta vài giây, giọng trầm xuống nói thêm một câu: "Kỳ Phương Diễm, con nhìn lại mình đi, rồi nhìn cậu ta xem, con so đo với một người bệnh, con có bản lĩnh gì chứ."

Kỳ Phương Diễm nói: "Những quy tắc đó, tôi không làm được."

Kỳ Quân hiểu rõ tính cách con trai mình, nếu làm được thì quả là chuyện lạ, ông ta nhìn quanh, chỉ tay vào vị trí mắt, hạ giọng nói với Kỳ Phương Diễm: "Đừng quá đáng."

"........."

Kỳ Phương Diễm nắm chặt tay cầm vali, im lặng một lúc, nói: "Tháng 6 năm sau, giải đua xe máy toàn cầu King of Road, tổ chức tại Mỹ, hai tháng."

Kỳ Quân nói: "Được."

Biệt thự nhà họ Tống có tổng cộng sáu tầng, hai mươi bốn phòng, phong cách trang trí giống với đại sảnh tầng một, điểm khác biệt duy nhất là trên tường tầng hai và ba có một dãy bể cá treo tường, bên trong bơi lội những loài cá biển kỳ lạ, trong đó không thiếu những loài cá hung dữ.