Tưởng rằng Tống Tư Ninh đã ngủ rồi, ai ngờ chỉ với một cử động nhỏ của Kỳ Phương Diễm, Tống Tư Ninh đột nhiên giơ tay nắm lấy áo của Kỳ Phương Diễm, giọng khàn khàn hỏi: "Anh định làm gì?"
Chưa kịp để Kỳ Phương Diễm trả lời, tay cậu nắm áo Kỳ Phương Diễm co lại gần người mình hơn, nói: "Đã qua giờ giới nghiêm 9 giờ rồi, không được ra ngoài..."
Giọng cậu có chút nghèn nghẹn, bệnh thành ra thế này rồi mà vẫn còn nghĩ đến việc quản Kỳ Phương Diễm.
Kỳ Phương Diễm liếc nhìn cậu, nói: "Tôi không ra ngoài."
Tống Tư Ninh khựng người lại, môi mấp máy như muốn hỏi gì đó nhưng cuối cùng cũng không hỏi, cậu mím môi, mũi phì phò ra lệnh cho Kỳ Phương Diễm: "Băng gạc trên mắt tôi ướt rồi, thay cái khác cho tôi."
Kỳ Phương Diễm nghĩ cậu lại đang gây sự, nói: "Tôi không biết thay, cậu gọi bác sĩ đến đi."
"Không được." Tống Tư Ninh nắm chặt hơn áo của Kỳ Phương Diễm, giọng dịu đi vài phần nói: "Mắt tôi không thể tiếp xúc với nước lâu, nếu không sẽ bị mù..."
Kỳ Phương Diễm mất vài giây mới hiểu được ý của Tống Tư Ninh.
Vì ấn tượng ban đầu, trong tiềm thức Kỳ Phương Diễm vẫn nghĩ Tống Tư Ninh là người mù, nhưng câu nói này của Tống Tư Ninh khiến Kỳ Phương Diễm chợt nhớ ra hôm đó anh đã xem bệnh án của Tống Tư Ninh.
Trên đó ghi rằng, mắt của Tống Tư Ninh có khả năng phục hồi thị lực.
Kỳ Phương Diễm cúi đầu hít sâu một hơi, hỏi cậu: "Thay thế nào?"
Tống Tư Ninh chỉ về hướng cái bàn, chỉ dẫn Kỳ Phương Diễm cách thay băng gạc.
Thực ra cũng không khó, chỉ cần đặt miếng gạc đã thấm thuốc lên mắt, rồi cuối cùng buộc băng trắng cố định là được.
Kỳ Phương Diễm lấy thuốc và băng gạc đặt lên tủ đầu giường, ngồi bên mép giường, tháo băng trắng trên mắt Tống Tư Ninh ra.
Bình thường Tống Tư Ninh đeo băng trắng trên mặt, những đường nét lộ ra đã đẹp đến nổi bật, giờ đây khi tháo băng ra, Kỳ Phương Diễm nhìn thấy đôi mắt anh.
Tống Tư Ninh không mở mắt, nhưng chỉ nhìn đường cong dài và hơi cong của mí mắt khi nhắm lại, cũng không khó đoán ra khi đôi mắt này mở ra, gương mặt này sẽ tinh xảo và hoàn hảo đến mức nào.
Không trách được khi xưa Văn Nam Hách uống say còn không quên hỏi một câu, gương mặt của thiếu gia nhà họ Tống có thật sự như lời đồn, đẹp như tiên giáng trần không.
Kỳ Phương Diễm không quan tâm đến những điều này, anh cúi đầu dùng tăm bông thấm thuốc, nói với Tống Tư Ninh: "Lại đây."
Tống Tư Ninh hơi ngẩng cằm, nghiêng người về phía Kỳ Phương Diễm, tăm bông mát lạnh và ẩm ướt liền chạm vào mí mắt của Tống Tư Ninh.
Cảm xúc muốn khóc vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống, Tống Tư Ninh như thể bị Kỳ Phương Diễm ức hϊếp ghê gớm lắm, mắt đỏ hoe, chóp mũi cũng ửng hồng, run rẩy hít thở đáng thương.
Dù không muốn khóc nữa, nhưng vì vừa nãy khóc quá nhiều, đôi mắt nhắm nghiền vẫn không kiểm soát được mà rịn ra nước mắt, thuốc mà Kỳ Phương Diễm vừa mới lau xong, chưa kịp khô đã bị nước mắt trào ra của Tống Tư Ninh làm lem đi.
Cứ như vậy hai lần, Kỳ Phương Diễm hết kiên nhẫn, giơ tay lấy hai tờ giấy ấn lên mắt Tống Tư Ninh, nói: "Khóc xong rồi hãy bôi thuốc."
"Tôi không khóc." Tống Tư Ninh miệng không chịu thừa nhận, nhưng vẫn ngoan ngoãn cắn môi dưới.
Cho đến khi cắn môi đỏ ửng và mọng lên, độ ẩm trong mắt cũng khô đi một chút, cậu mới đẩy tay Kỳ Phương Diễm ra, giọng ngúc ngắc nói: "Được rồi..."
Động tác bôi thuốc của Kỳ Phương Diễm rất kiên nhẫn, sợ làm hỏng đôi mắt quý giá của Tống Tư Ninh, từng bước đều làm theo lời Tống Tư Ninh dặn.
Để nhìn rõ hơn, Kỳ Phương Diễm cúi gần Tống Tư Ninh, Tống Tư Ninh có thể cảm nhận được toàn bộ máu trong người đều dồn lên, khiến mí mắt cậu nóng ran, cũng không biết là do vừa khóc xong, hay là vì Kỳ Phương Diễm.
Ngón tay Tống Tư Ninh đặt trên giường, từng chút một nắm chặt ga giường, ngay cả hơi thở cũng không dám thở mạnh.
Cuối cùng bôi thuốc xong, Kỳ Phương Diễm ngồi bên giường dọn dẹp các lọ thuốc trên tủ đầu giường, Tống Tư Ninh nằm lại xuống giường, bên tai vang vọng tiếng Kỳ Phương Diễm dọn dẹp đồ đạc.
Thần kinh căng thẳng thả lỏng, Tống Tư Ninh có chút buồn ngủ, nhưng lại sợ mình ngủ thϊếp đi rồi Kỳ Phương Diễm sẽ đi mất.
Tống Tư Ninh suy nghĩ một lúc, cảm thấy mình nên nói chuyện nhiều hơn với Kỳ Phương Diễm, có lẽ như vậy Kỳ Phương Diễm sẽ không đi.
Vì vậy Tống Tư Ninh giơ tay phải lên khỏi chăn, chỉ vào vị trí hổ khẩu, nhẹ giọng nói với Kỳ Phương Diễm: "Lần sau bấm vào đây cho tôi."
Kỳ Phương Diễm quay đầu nhìn chỗ Tống Tư Ninh chỉ, không hiểu: "Có ý gì?"
Tống Tư Ninh chỉ dẫn anh: "Lần sau tôi nôn không ngừng được, anh bấm vào đây cho tôi, tôi sẽ dễ chịu hơn nhiều..."
Trải qua cơn bệnh này, Tống Tư Ninh như thể đã trút bỏ vẻ cao quý và đề phòng thường ngày.
Mái tóc mềm mại xõa trên gối, ánh đèn ngủ vàng nhạt rọi lên gương mặt anh, chiếu rọi khuôn mặt cậu như một món đồ sứ trắng tinh xảo, dịu dàng và đẹp đẽ, ngay cả giọng nói cũng không còn vẻ lạnh lùng băng giá, mà trở nên mềm mại, hòa quyện với tiếng côn trùng bên ngoài cửa sổ, nơi đâu cũng dịu dàng đến mức không thể chối từ.
Kỳ Phương Diễm lại không nói gì, chỉ nhìn cậu.
Tống Tư Ninh lại nói: "Lần sau phải rót nước nóng cho tôi, tôi không thể uống nước lạnh, sẽ đau dạ dày..."
"........."
Tống Tư Ninh suy nghĩ một lúc, như đứa trẻ lại chỉ vào vị trí hơi cao hơn bụng mình một chút, nói với Kỳ Phương Diễm: "Lần sau tôi nói đau dạ dày, anh phải xoa chỗ này....... đau bụng là chỗ này........"
Nói đến đây Tống Tư Ninh cũng hơi ngượng, cậu cắn răng nâng giọng lên một chút, cố gắng giữ thể diện thiếu gia bổ sung: "Những cái này anh nhớ kỹ đi, lần sau đừng để tôi phải nói lại."
Kỳ Phương Diễm im lặng rất lâu, khẽ cười một tiếng, nói: "Lần sau là khi nào, tiểu thiếu gia nghĩ xa quá rồi, tôi có thể sẽ không chăm sóc cậu lâu đến thế đâu."
Cùng với câu nói này, tất cả sự bình yên tĩnh lặng, tất cả sự ôn hòa yên ả của đêm nay, đều tan biến như mây khói.
Tống Tư Ninh như tỉnh giấc mộng, cơn buồn ngủ lập tức biến mất, cơ thể cậu cứng đờ, ngón tay nắm chặt thành nắm đấm, mỗi hơi thở đều kèm theo cơn đau nhói trong l*иg ngực.
Khi lên tiếng lần nữa, giọng nói của cậu đã mất hết vẻ mềm mại, quay trở lại sự lạnh nhạt thường ngày, từng chữ rõ ràng mà nói.
"Không quan trọng anh có thể chăm sóc tôi bao lâu, hiện tại anh ở nhà họ Tống chính là để chăm sóc tôi, chỉ cần là việc có thể khiến tôi dễ chịu hơn thì anh đều phải làm, tôi bảo anh làm gì thì anh phải làm cái đó."