Kỳ Phương Diễm nhướng mày, mắt nhìn thẳng vào Tống Tư Ninh.
Yêu cầu này hơi quá đáng, Tống Tư Ninh nói xong câu đó, tim đập thình thịch, mỗi giây chờ đợi Kỳ Phương Diễm trả lời, nhịp đập đó càng nhanh gấp đôi, hai tay cậu suýt nữa đã xé rách ga giường, nhưng vẫn chưa nghe Kỳ Phương Diễm trả lời.
Vài giây đó trôi qua như vài năm dài đằng đẵng, Tống Tư Ninh không chịu nổi nữa, chủ động hỏi Kỳ Phương Diễm: "Anh lớn tuổi như vậy rồi, ngay cả chăm sóc người khác cũng không biết sao?"
Kỳ Phương Diễm nghiêng đầu, nói: "Cậu không phải là không thích người khác chạm vào sao?"
Tai Tống Tư Ninh lập tức đỏ lên, cậu quay đầu sang một bên, cắn răng nói: "Tôi... quá đau."
Kỳ Phương Diễm nhìn chằm chằm vào mặt Tống Tư Ninh, quan sát từng li từng tí, cố gắng tìm ra bằng chứng cho thấy cậu không khó chịu đến thế, nhưng sắc mặt Tống Tư Ninh trắng bệch quá mức, nhìn thế nào cũng thấy là thật.
Kỳ Phương Diễm không thể lừa dối bản thân, cũng không đành lòng từ chối, cuối cùng anh nhắm mắt lại, hỏi: "Xoa chỗ nào?"
Đầu tai Tống Tư Ninh đỏ như muốn chảy máu, xoa bụng mình hai cái rồi nói: "Chỗ này..."
Kỳ Phương Diễm cúi đầu, lưỡi chạm vào má trong, bước hai bước đến trước mặt Tống Tư Ninh, ngồi xuống bên giường.
Anh chưa từng xoa bụng cho ai, cũng không biết kỹ thuật gì, nhưng bàn tay anh rất to và ấm, một lòng bàn tay đã ôm trọn vùng eo bụng mảnh khảnh của Tống Tư Ninh, qua lớp áo ngủ lụa mỏng manh của Tống Tư Ninh, sưởi ấm vùng bụng lạnh giá của anh.
Hai người chạm da thịt qua lớp áo đó.
Nói cũng lạ, Kỳ Phương Diễm đã từng ôm Tống Tư Ninh, hai người cũng đã từng tiếp xúc, nhưng trong tình huống hiện tại, Kỳ Phương Diễm hiếm khi cảm thấy không thoải mái.
Có lẽ ánh đèn trong phòng quá tối, có lẽ biệt thự quá yên tĩnh, hoặc có thể là vì cách đây vài ngày họ còn muốn không đoái hoài gì đến nhau, giờ sự thay đổi này đến quá đột ngột.
Kỳ Phương Diễm còn chưa kịp nghĩ rõ rốt cuộc là khâu nào có vấn đề, Tống Tư Ninh đã nắm lấy cổ tay anh, di chuyển lên trên một chút.
Giọng Tống Tư Ninh run rẩy vì đau, nói với Kỳ Phương Diễm: "Chỗ này đau... xoa chỗ này..."
Kỳ Phương Diễm cảm thấy mình chạm vào một vật căng phồng đang đập, đó là dạ dày của Tống Tư Ninh.
Lòng bàn tay anh ấm áp, xoa nhẹ vài cái, Tống Tư Ninh đã cảm thấy đỡ hơn nhiều, cơ thể căng thẳng dần dần thả lỏng theo động tác xoa bóp của Kỳ Phương Diễm, cậu đau đến mức toàn thân không còn sức lực, mềm nhũn co ro dưới bàn tay Kỳ Phương Diễm, một lúc sau khẽ nói: "Lưng cũng đau..."
Kỳ Phương Diễm giả vờ không nghe thấy, Tống Tư Ninh phồng má, tay mò mẫm trên giường vài cái, chạm được tay trái của Kỳ Phương Diễm, trực tiếp đặt tay Kỳ Phương Diễm lên phía bên trái eo mình.
"Chỗ này." Tống Tư Ninh nói.
Đã xoa bụng rồi, xoa thêm lưng cũng chẳng khác gì.
Kỳ Phương Diễm không còn tâm trí để so đo với người bệnh, hai tay đều đặt trên người Tống Tư Ninh, một trái một phải xoa bóp cho Tống Tư Ninh, tư thế đó trông như đang ôm Tống Tư Ninh vào lòng.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Kỳ Phương Diễm cúi mắt xuống là có thể thấy đầu Tống Tư Ninh đang hơi cúi.
Đuôi tóc Tống Tư Ninh được cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ, vải gạc trắng buộc phía sau đầu, một chút lụa còn lại rủ xuống từ bên tai Tống Tư Ninh.
Theo lực xoa bóp của Kỳ Phương Diễm, thân thể Tống Tư Ninh giống như đoạn lụa trắng kia, yếu ớt và vô lực phập phồng run rẩy.
Tống Tư Ninh dường như lại đau, đầu uể oải cúi xuống, cổ họng phát ra tiếng rêи ɾỉ, nghiêng người một chút để tay Kỳ Phương Diễm áp sát hơn vào cơ thể mình, áo ngủ cũng theo đó trượt xuống một chút, từ góc nhìn của Kỳ Phương Diễm có thể thấy rõ làn da trắng mịn của Tống Tư Ninh, lan dần xuống tận lưng.
"Mạnh hơn chút nữa..." Hơi thở của Tống Tư Ninh hơi gấp, giọng khàn khàn nói.
Kỳ Phương Diễm nhíu mày không nói gì, anh chưa từng nghe lời như vậy, từ nhỏ đến lớn lời của Kỳ Quân ba anh, anh cũng chỉ nghe lọt tai này ra tai kia, mặc dù trong lòng không hài lòng với mệnh lệnh của Tống Tư Ninh, nhưng lực tay vẫn tăng thêm một chút.
Kỳ Phương Diễm không phải là người tò mò, nhưng bây giờ anh bỗng rất muốn hỏi Tống Tư Ninh, trước đây khi cậu khó chịu như thế này, những người giúp việc cũng xoa bóp cho cậu sao?
Kỳ Phương Diễm cảm thấy chắc chắn là không, vì Tống Tư Ninh giống như một con nhím, không cho phép ai chạm vào.
Vậy tại sao lại nhất định phải bắt anh xoa? Là muốn chỉ huy anh để làm khó anh? Hay thật sự như Tống Tư Ninh nói, cậu không cho phụ nữ chạm vào, nhưng chỉ cần là đàn ông thì được?
Kỳ Phương Diễm vừa mở miệng định hỏi, bỗng cảm thấy vai mình chịu một sức nặng, đầu Tống Tư Ninh lắc lư trên không trung, cuối cùng vẫn dựa vào vai anh.
Động tác tay Kỳ Phương Diễm từ từ dừng lại, mọi câu hỏi trong lòng cũng đều im bặt.
Cửa sổ ban công không đóng kín, tiếng côn trùng từ khu vườn theo gió lùa vào phòng ngủ, rèm cửa mỏng nhẹ nhàng phất phơ trong không khí, tạo ra một chút cảm giác mát lạnh.
Đầu Tống Tư Ninh cọ cọ vài cái trên vai Kỳ Phương Diễm, rồi lấn tới áp khuôn mặt nhỏ lên, má cậu rất mềm, mũi đối diện với cổ Kỳ Phương Diễm, hơi thở nóng hổi phả vào cổ Kỳ Phương Diễm, cổ họng phát ra tiếng thở gấp.
Tiếng thở đó càng lúc càng gấp, càng lúc càng yếu ớt, Tống Tư Ninh thậm chí còn cắn răng để kiềm chế, cố gắng hết sức để giảm nhẹ âm thanh, nhưng vẫn không kìm được tiếng ư ử trong cổ họng, giống như một chú mèo con.
Nhưng Kỳ Phương Diễm nghe ra được.
Tống Tư Ninh đang khóc...
Tống Tư Ninh dựa vào vai Kỳ Phương Diễm và khóc...
Kỳ Phương Diễm không hiểu Tống Tư Ninh, không biết tại sao cậu khóc, nhưng anh cũng không có sở thích đi tìm hiểu nỗi đau của người khác, chỉ vô thức quy kết tất cả là do Tống Tư Ninh bị bệnh, đau đến mức khóc.
Anh không nói gì, tiếp tục xoa bóp cho Tống Tư Ninh, Tống Tư Ninh cũng không nói gì, chỉ gục trên vai anh mà khóc, âm thanh không lớn, đôi khi có lẽ là quá đau, còn kèm theo tiếng rêи ɾỉ.
Bàn tay Kỳ Phương Diễm xoa bụng Tống Tư Ninh, có thể cảm nhận rõ ràng bụng cậu đang phập phồng run rẩy theo tiếng khóc, mềm mại tinh tế như một viên ngọc mềm.
Dần dần Tống Tư Ninh khóc mệt, gục trên vai Kỳ Phương Diễm, không động đậy nữa.
Kỳ Phương Diễm cảm nhận được hơi thở của Tống Tư Ninh dần dần ổn định, vùng bụng lạnh lẽo đang đập mạnh dưới tay cũng trở nên ấm áp và yên tĩnh, anh ngồi thẳng dậy và rút tay về.