Chương 2

Không trách được anh, ngay từ đầu anh đã nói rõ, anh sẽ không cho tôi được thứ gì, nhưng tôi vẫn cứ cố chấp.

Tôi muốn cho mình một cơ hội, một lần ở cạnh bên anh, biết đâu được một ngày anh cũng yêu tôi.

Nhưng tôi quá mức ngây thơ, cuối cùng, mộng ảo vẫn là mộng ảo.

Tôi không về nhà mà đi đến một căn quán trong con hẻm nhỏ, từ lúc đính hôn, tôi dọn đến sống chung với anh, chỉ là sống chung trong một mái nhà chứ tôi và anh, vẫn nước sông không phạm nước giếng.

Tôi không muốn về đó bây giờ, vì nếu tôi về, đối diện với tôi cũng chỉ là bốn bức tường lạnh lẽo kia mà thôi.

Tôi mở cửa bước vào, quán tuy nhỏ nhưng lại bày bố rất đẹp, khách không nhiều lắm, bà chủ nơi này là một cô gái trẻ tuổi tên là Lục Diêu, nghe nói hôn nhân đổ vỡ nên mới tới đây mở quán.

" San San, đến rồi à ".

Lục Diêu đang dựa lưng vào quầy hàng lim dim mắt, thấy tôi tới thì mừng rỡ.

Tôi thường xuyên đến đây nên cũng có chút quen biết với bà chủ, tôi nhìn Lục Diêu cười một cái, như thường lệ gọi một ly matcha, tìm vị trí quen thuộc trong góc khuất ngồi xuống.

Tựa đầu vào cửa kính, trong đầu tôi không nghĩ được gì mà toàn trống rỗng, tôi nhìn ra bên ngoài, những giọt mưa nhẹ như đang hất thẳng vào mặt, lâu lâu chỉ có một vài người băng qua hẻm.

Một lúc sau, ly matcha được mang lên.

Tôi nhìn nó, trong ngực bỗng có vài phần nghèn nghẹn, hốc mắt đột nhiên ửng hồng rồi che miệng khóc.

Thứ tôi uống chỉ là loại rẻ tiền không đáng mấy đồng, còn không bằng được một góc thứ nước uống mắc tiền lúc nãy.

Tình cảm của tôi cũng vậy, tình yêu của một nàng hầu sao coi trọng bằng tình cảm của nữ vương được cơ chứ.

Tôi mím môi, móc di động ra định gọi cho Nhạn Chi, bạn thân của tôi nhưng không may màn hình tối đen.

Hết pin rồi à, tôi ngẩn người, a, quên mất, hôm qua tới giờ tôi vẫn chưa sạc nó, tôi thả nó xuống bàn, vẫn thôi đi, hôm nay là ngày Thất Tịch, người ta cũng cần có không gian riêng tư cùng với người yêu, không phải như tôi, tôi làm sao có thể không biết điều như thế chứ.

Nhưng tôi không biết giờ phải đi đâu cả, cô đơn đến choáng ngợp.

Tôi nhìn cơn mưa nhỏ cứ rơi lất phất ngoài trời, không có dấu hiệu dừng lại thì cảm thán, thời tiết như thế mà cũng không làm giảm đi chí khí của các cặp đôi yêu nhau, sức mạnh tình yêu thật đáng khâm phục.

Tôi cảm thán một hồi rồi sực nhớ ra một chuyện.

Jon, tôi còn phải về cho chú chó của tôi ăn nữa, mấy tháng trước tôi và anh đã nhặt nó bên lề đường, cũng coi như là một kỉ niệm đẹp của tôi và anh, kỉ niệm trong tiềm thức của anh có hình bóng tôi.

Rời khỏi quán, tôi chầm chậm bước đi, thật muốn ước gì thời gian cứ như thế mà trôi chậm hơn bình thường, để tôi và anh xa nhau chậm một chút.

Tôi muốn níu kéo nhưng e là bất lực.

Nhà tôi và anh ở khu vực trọng điểm của thành phố, rất đắc tiền, đương nhiên tiền đó cũng là do anh bỏ ra, lúc trước, khi gia đình anh biết anh chọn tôi, họ phản đối, nhưng dần dần rồi miễn cưỡng chấp nhận.

Tôi biết là họ rất khó chấp nhận được việc này, tuy rất buồn bã, mà lúc đó tôi lại không quan tâm lắm, tôi cứ tưởng tình yêu có thể vượt qua được tất cả, hai người đồng lòng, bỏ qua lời bàn tán của người khác, cùng nhau vượt qua khó khăn, nhưng đáng tiếc là chỉ có một mình tôi cố gắng, bây giờ nghĩ lại, tôi thật ngu ngốc, không có mặt mũi.

Mưa rơi, những giọt nước trong suốt, có một vài giọt không may rơi vào miệng tôi, hơi lành lạnh và tinh khiết làm tinh thần bế tắc của tôi thoải mái hơn một chút.

Tôi là một người sống nội tâm, cứng rắn và kiên cường cũng có kiêu ngạo, từ trước tới giờ tôi không bao giờ rơi nước mắt trước mặt người khác, có khóc lóc cũng chỉ biết im lặng trốn khóc một mình.

Tôi có một tình yêu đau khổ, và tôi có một quan niệm về nó, nếu tình yêu gượng ép thì sẽ không tốt đẹp, dưa hái xanh thì sẽ không ngọt, tôi không muốn như thế, nếu anh muốn đi, tôi cũng chỉ còn biết cách chúc phúc cho anh.

Đến trước cửa nhà, lúc trước thì không sao, nhưng bây giờ nó đối với tôi lại là một áp lực rất lớn, tôi hơi sợ và chần chừ.

Tòa thành này đã đến lúc trở về chính chủ, mà tôi chẳng qua cũng chỉ là gắng mác trong thời gian qua.

Tôi bước vào nhà, vì anh tôn trọng quyền riêng tư nên không mướn quản gia hay người làm, chỉ thuê người quét dọn hai ngày một lần nên không có ai, tôi vừa cởi giày đặt trên kệ thì jon nghe động tĩnh hí hoáy chạy ra mừng rỡ.

Tôi cười, chí ít jon rất thật lòng với tôi.

Jon chỉ cao tới nửa bắp chân tôi, tôi bế nó vuốt ve một lúc rồi mới cho ăn, nó sủa gâu gâu hai tiếng làm tôi vui vẻ hơn.

Một lát sau anh về nhà, động tác có vẻ như gấp rút, thở hồng hộc, vừa nhìn thấy tôi ở nhà thì thoáng dừng lại, anh hơi chậm chạp, lẳng lặng đi tới, jon thấy anh thì liên tục vẫy đuôi.

Người anh cứng nhắc, tôi nghĩ lúc này anh đang rất bối rối, anh đứng đó một lúc, tôi cũng không nói gì, tôi vẫn tiếp tục cho jon ăn, còn anh cúi đầu nhìn, cuối cùng, tôi nghe một tiếng kéo ghế, anh ngồi xuống trước mặt tôi.

Tôi đối mặt với anh, tôi thấy môi anh hơi mấp máy nhưng lại không thốt nên lời, anh khó xử, tôi cũng rất khó xử, không khí nặng nề, tôi chỉ còn biết giả vờ vuốt đầu jon để che giấu bối rối.

Tôi và anh, chuyện muốn nói nhiều vô kể, nhưng...không một ai thốt nên lời được.

" em...".

Cuối cùng bầu không khí xấu hổ này bị anh đập vỡ, anh vừa mới mở miệng lại ngập ngừng.

Quả thật, hai chúng tôi không còn gì để nói.

Tôi dùng giọng mũi ừm một tiếng, tôi biết rõ anh muốn nói đến điều gì, tôi cũng đang chờ anh mở miệng.

" sao không mở điện thoại ?".

Tôi hơi ngỡ ngàng, anh hỏi đến chuyện đó làm gì, quan trọng lắm à, tôi không biết anh có ý gì nhưng cũng mở miệng:" điện thoại của em hết pin".

Anh nghe như vậy thì à một cái rồi không hỏi nữa, một lúc lâu sau lại nói:" anh xin lỗi ".

Tôi ngạc nhiên, không ngờ câu thứ ba anh nói đến không phải là chuyện của Nhạc Ẩn Ly mà lại là câu xin lỗi.

Tôi ngước nhìn anh, anh vẫn đẹp trai như ngày nào, đôi mắt của anh rất đẹp làm tôi mê mẩn.

" Á Tiệp, hai chúng ta gọi nhau như thời gian trước có được không, cậu không có gì phải xin lỗi với mình, dù bất luận ra sao, hai chúng ta vẫn là bạn".

Tôi nói một tràng dài, hy vọng anh hiểu, còn phần tình cảm này, e là tôi vẫn tiếp tục che dấu, không để vạch trần trước mặt của anh.

Anh nhìn tôi, như thể vừa nhớ lại phần kí ức thời trước, khóe môi giương lên thật cong.

" San San, cậu thật tốt ".

Nụ cười của anh thật đẹp, tôi cố gắng bình thản mà đáp lại như không có để ý đến chuyện gì.

Tình yêu của tôi đã bị tôi đập cho vỡ nát, tôi thà vẫn làm bạn của anh, còn hơn là mất đi tất cả, chí ít tôi còn gắng kết với anh bởi quan hệ bạn bè.

Anh vẫn xem tôi như một người bạn, không còn vẻ mặt cứng đờ và hối lỗi lúc chiều mà thay vào đó là khuôn mặt chân thành, anh hỏi tôi tại sao mắt tôi lại sưng to như thế, tôi không dám nói mình khóc, đảo mắt một cái, tôi cười hắc hắc nói mình ngủ quá nhiều.

Câu trả lời của tôi làm anh bật cười, xoa đầu tôi vài cái, nói tôi là một người vô tư.

Tôi lại cười nhưng tim đã chết lặng, tôi cũng ước gì như anh nói, vô tư sẽ không biết đau là gì.

Chắc vì hôm nay quá mức áp lực, cả người tôi như cá trên thớt, mệt mỏi vặn cổ, tôi nói với anh hôm nay tôi hơi mệt, chắc cơm tối sẽ không làm, chào anh một tiếng rồi trở về phòng, anh ngơ ngác một lúc rồi gật đầu nói xin lỗi.

Anh lại là đang xin lỗi tôi về việc kia, tôi lắc đầu rồi quay đi.

Tôi khóa trái cửa xong liền đổ ào xuống đất, giả tạo làm con người ta vô cùng mệt mỏi, tôi sắp chịu không được.

Hai hàng nước mắt lại chảy xuống, tuôn trào như nước, tôi nấc nghẹn nhưng lại không dám lên tiếng, vì sợ anh nghe được, tôi sợ anh thấy được bộ mặt thật sự của trái tim mình.

Tôi lau qua, nước mắt trên mặt được xóa sạch nhưng chưa tới hai giây lại ướt nhòe, tôi lại cố sức lau, nhưng càng lau càng ướt, tôi vẫn tiếp tục lau, lau đến mức hai bên má bị chà đến đỏ ửng, cuối cùng bỏ cuộc.

Á Tiệp, tôi rất muốn ôm anh, nằm trong lòng anh dù chỉ một lần, tôi muốn được vuốt ve sống mũi của anh, cũng muốn được chạm vào môi anh để xem nó mềm mại đến cỡ nào.

Tôi ôm ngực ngồi trong bóng tối, chỉ có bóng đêm làm bạn, tôi rất hâm mộ Nhạc Ẩn Ly, không làm gì cũng có được tâm anh, hạnh phúc không sao tả nổi.

Chắc có lẽ, ngày mai ánh mặt trời lại lên, tôi vẫn phải tiếp tục ngụy trang vui vẻ.