Chương 6: Món quà của mẹ

Tối về đến nhà, mẹ vẫn chuẩn bị sẵn cơm nước như ngày hôm qua và để lại lời dặn dò cho tôi rồi tự đi làm. Sau khi ăn cơm xong, tôi đến công ty tìm cô ấy như mọi khi, cô ấy không có ở văn phòng, nghe thư ký nói cô ấy đang có một cuộc họp, khi tôi đến nơi thì cuộc họp đã diễn ra. Tôi không vào được nên tôi đứng ở cửa nghe ngóng.

"Chủ tịch, gần đây, nguồn cung ứng của chúng ta ngày càng bị thu hẹp do các nhà cung ứng từ chối làm việc với chúng ta, nhiệm vụ nghiên cứu phát triển hàng ngày của bộ phận R&D cũng không thể thực hiện được. Xin hãy giúp chúng tôi!"

"Bộ phận đàm phán đâu?" Là giọng nói của mẹ có chút lạnh lùng

"Chúng tôi đang tích cực tìm kiếm các nguồn cung cấp mới. Hiện tại, nhiều nhà cung ứng đã sẵn sàng liên hệ với chúng tôi và chúng tôi đang đàm phán."

"Tuy nhiên, tôi nghe nói rằng không chỉ có rất ít nhà cung ứng sẵn sàng hợp tác với Lâm Thịnh, mà còn việc thương lượng với những nhà cung ứng mới cũng liên tục thất bại?"

"Đến lúc này, mọi người không ai nghĩ làm như thế nào để giúp tập đoàn vượt qua nguy cơ lần này, ngược lại chỉ biết bày mưu tính kế để lừa dối qua mặt tôi, tập đoàn bỏ tiền ra nuôi các người để làm gì vậy? ! Hiện tập đoàn phải đối mặt với khó khăn chưa từng xảy ra trước đây, mọi người nếu không bỏ thêm chút sức chung tay vào, thì việc tôi làm đầu tiên là sa thải chính các người!"

Theo tôi được biết “Siren” là sản phẩm chủ lực của Lâm Thịnh và phần lớn doanh thu của tập đoàn đều dựa vào doanh số bán hàng do sản phẩm này đem về. Thỉnh thoảng, một số phiên bản nâng cấp của “Siren” sẽ được tung ra thị trường. Vì vậy nguồn nguyên liệu cung cấp cho khâu sản xuất để kịp thời tung sản phẩm ra vào mùa hè là không thể thiếu.

Trong một thời gian dài, “Siren” của Lâm Thịnh luôn vượt mặt “Lotus” về mức độ được ưa chuộng cũng như về mặt uy tín của thương hiệu. Cho dù đó là tính dễ sử dụng, hiệu quả cao hay hiệu suất chi phí của sản phẩm, ngay cả tốc độ nâng cấp và nghiên cứu phát triển của chính sản phẩm cũng đều vượt trội hơn.

Nhưng lần này, Trùng Minh bất ngờ tung ra sản phẩm mới nhất “Golden Lotus”, không chỉ vượt qua “Siren” về hiệu quả, thời gian nghiên cứu và phát triển cũng rút ngắn hơn trước mấy lần. Điều này đồng nghĩa với việc phần lớn thị trường của Lâm Thịnh bị Trùng Minh thâu tóm, việc này khiến cổ phiếu của Lâm Thịnh giảm liên tục và tập đoàn đang trực tiếp đối mặt với sự sụp đổ.

Nếu có một số tổn thất kinh doanh thông thường, tập đoàn có thể dựa vào nền tảng tích lũy tài chính để vượt qua mà không cần phải lo lắng nhiều, nhưng lần này, sự áp đảo toàn diện của “Golden Lotus” đã hoàn toàn vượt quá giới hạn có thể chịu đựng của Lâm Thịnh, vì vậy các nhân viên của tập đoàn đã liên tục bị cắt giảm để tối ưu chi phí.

Đây không phải là điều tồi tệ nhất. Điều tồi tệ nhất là mọi con đường thoát ra cho Lâm Thịnh đều đã bị cắt đứt. Bạn không cần phải suy nghĩ nhiều về điều đó. Bạn cũng có thể biết rằng lý do tại sao những nhà cung ứng đó từ chối hợp tác với Lâm Thịnh là bởi vì Trùng Minh đứng sau hậu trường giật dây.

Bây giờ Lâm Thịnh sắp sụp đổ, nếu những nhà cung cấp cũ vẫn lựa chọn hợp tác với Lâm Thịnh thì sau này khi Lâm Thịnh phá sản hoàn toàn, họ đã làm mất lòng Trùng Minh trước đây, khó lòng có thể tiếp tục hoạt động trong ngành mỹ phẩm.

Thương trường chính là như thế, chỉ cần một cái sẩy chân, tất cả những người trước đây chào đón bạn bằng nụ cười có thể quay ngoắt đầu 180 độ ngoảnh mặt lại với bạn. Thế cục thay đổi trong nháy mắt, một giây trước còn thành công rực rỡ, một giây sau liền có khả năng phá sản toàn diện.

Sau một hồi cuộc họp vẫn tiếp tục diễn ra trong căng thẳng, sau đó tôi nghe thấy chú Hạ Quá Minh có ý kiến, "Chủ tịch, không bằng ... chúng ta nhân lúc cổ phiếu của Lâm Thịnh vẫn còn giá trị, chúng ta nên đồng ý với kế hoạch mua lại của Trùng Minh còn hơn là chúng ta mất trắng "

"Em không còn có gì có thể nghĩ hơn được nữa ngoài điều đó! "Mẹ giận dữ hét lên," Tôi đang ở đây, Tiểu Thạch cũng ở đây, không ai muốn thực hiện thương vụ mua lại! Nếu em muốn rút lui, em cứ để Lâm Thịnh, chị và mọi người ở đây tự vượt qua cơn khủng hoảng này! "

"Chủ tịch, đây cũng là vì lợi ích của tập đoàn. Đây là cách duy nhất để cứu Lâm Thịnh. Nếu chúng ta cứ kéo dài, chúng ta sẽ chỉ càng ngày càng thua lỗ. Tất nhiên, chúng ta không muốn Lâm Thịnh bị thâu tóm, nhưng chúng ta nên làm những việc đúng đắn vào đúng thời điểm. Chủ tịch, chị không thể một mình mà hủy hoại đi tương lai của cả tập đoàn chúng ta.” Chú Quá Ninh tiếp lời.

“Chủ tịch, chị không thể mãi sai lầm, tôi chỉ đang nghĩ đến lợi ích của mọi người trong tập đoàn.”

“Chuyện này tôi còn chưa nghĩ tới, muốn bán thì bán thân em trước đi! Tôi sẽ không bán Lâm Thịnh. Cuộc họp hôm nay đến đây là kết thúc, cuộc họp kết thúc! "

Người bên trong lần lượt đi ra, khi chú tôi đi ra, chú nhìn thấy tôi thì lắc đầu cười khổ với tôi. Tôi biết chú ấy đã cố gắng hết sức để thuyết phục mẹ tôi, nhưng tôi cũng hiểu mẹ tôi, Lâm Thịnh, đó là tâm huyết của cô ấy và ông ngoại, và cô ấy sẽ không dễ dàng thừa nhận thất bại.

Sau khi mọi người rời đi, bên trong chỉ còn lại có mẹ tôi, hồi lâu mẹ cũng không có động tĩnh gì, tôi cũng không dám bước vào chỉ còn biết đứng đợi bên ngoài.

Khoảng mười phút sau, mẹ tôi đi ra, nhìn thấy tôi thì sững sờ một lúc, vẻ mặt mệt mỏi rạng rỡ, “Hạ Minh, sao con lại ở đây?”

“Mẹ, mẹ ăn gì chưa?” Tôi đứng dậy hỏi.

“Vẫn chưa, mẹ không đói.”

“Đã tám giờ tối rồi, chúng ta đi ăn cơm đi.”

“Con ăn cơm chưa?”

“Con ăn rồi.”

“Con ăn là được rồi, mẹ không đói, mẹ còn có việc phải làm.”

Tôi theo mẹ đến văn phòng của bà.

"Hạ Minh, mau về đi, làm xong bài tập chưa? Ngày mai con không có lớp sao?"

"Bài tập đã xong thưa mẹ, ngày mai là thứ bảy, cuối tuần."

"Thật sao ..."

Nhìn bộ dạng phờ phạc của mẹ, mẹ đã quá bận rộn đến nỗi thậm chí không thể nhớ nổi ngày tháng, và tôi đã vô cùng đau lòng.

"Mẹ, để con xoa bóp cho mẹ. Chắc mẹ mệt rồi sau một ngày bận rộn."

"Cái này ..."

Khi mẹ do dự, tôi bước đến đặt tay lên bờ vai mềm mại của mẹ, bắt đầu ấn lên.

Có thể ngày hôm qua tôi đã massage cho mẹ rất thoải mái, nên hôm nay mẹ không hề phản kháng. Đặc biệt, sau khi tôi xoa bóp khoảng mười giây, mẹ hoàn toàn thả lỏng và để tôi tùy ý làm điều đó trên vai của mẹ.

Những gì tôi chạm tay vào là chất liệu mịn và tốt của chiếc áo sơ mi trắng của mẹ.

Tôi đứng sau lưng mẹ nhìn từ trên cao xuống, hôm nay mẹ tôi vẫn cởi hai cúc áo trên ngực, từ góc độ của tôi, tôi thấy hôm nay mẹ mặc chiếc áσ ɭóŧ ren trắng, cặρ √υ" trắng như trứng gà bóc cao sừng sững ở giữa hình thành ra một khe núi sâu, tôi rất thích nhìn vào đó. Mẹ tôi đang tập trung vào công việc và không nhận thấy tôi đang nhìn chằm chằm vào ngực mẹ.

Tôi không khỏi có chút hồi tưởng, chuyện “Siren” nổ ra, tôi nhân cơ hội này rút ngắn lại khoảng cách giữa hai mẹ con vốn đã tồn tại từ rất lâu, trước đây tôi không thể tiếp xúc gần gũi với mẹ như vậy chứ đừng nói đến việc nhìn thấy bộ ngực của mẹ.

Nhưng tôi không hài lòng, tôi muốn nhiều hơn ở mẹ tôi.

Một tiếng sau mẹ tôi quyết định hôm nay sẽ về nhà, có lẽ vì tôi ở đây nên bà không muốn tôi ngủ lại như đêm qua, và mẹ cũng không thể để tôi đi về nhà một mình trong đêm nên mẹ phải nghỉ sớm một hôm và đưa tôi ra khỏi công ty.

Không có thức ăn sẵn ở nhà và mẹ tôi lại đói, vì vậy mẹ đã đưa tôi đến phố BBQ để ăn đồ nướng.

Khi bố tôi còn sống, ông thường đưa mẹ và tôi đi ăn thịt nướng, gia đình chúng tôi thích ăn món đó, mặc dù mẹ tôi bây giờ đã là người phụ nữ quyền lực nhưng thói quen đó vẫn không hề thay đổi.

Khi đến phố thịt nướng, nhiều người ở đây nhận ra mẹ tôi và chào hỏi thân thiện, nhưng cũng có một số con mắt nhìn soi mói với ý đồ xấu xa, tôi cảnh giác để bảo vệ mẹ mình không để mẹ phải chịu thiệt thòi.

Sau khi ăn đồ nướng, chúng tôi đi qua một con hẻm để lấy xe, về đêm đường phố rất vắng vẻ, đột nhiên có một vài tên côn đồ xông ra, chúng lao thẳng vào tôi và mẹ tôi không nói một lời. Cô rất bình tĩnh, cô ấy cũng đã học võ để bảo vệ bản thân, và thể lực của tôi cũng khá tốt, chúng tôi nhanh chóng đánh vài tên côn đồ ngã xuống đất, nhưng tôi vẫn bị dính một vết thương nhỏ, và đầu gối của tôi đã bị chém sượt qua bởi một trong những con dao, vết thương dài khoảng khoảng 5 cm, và máu đỏ sẫm đang chảy ra từ đó.

Xung quanh đây không có phòng khám hay bệnh viện nên cô ấy đã giúp tôi ngồi xuống góc tường, xé tay áo và băng bó cho tôi.

"Hạ Minh, con không sao chứ? Xin lỗi con, mẹ làm hại con rồi.” Nước mắt mẹ lưng tròng, có vẻ như mẹ đang rất lo lắng cho tôi.

" Chỉ là bị thương ngoài da, mẹ đừng lo lắng quá." Tôi khẽ cười.

"Không cho phép con nói như vậy!" Mẹ bỗng nhiên giận dữ khiến tôi ngẩn người.

Lúc sau mẹ nhận thấy được chính mình đã quá thất thố, lại hướng tôi nói nhẹ, "Đúng, thực xin lỗi con , mẹ đã quá lo lắng cho con."

Sau đó mẹ tôi nhận ra rằng mình đã lạc đường, và xin lỗi tôi một lần nữa, "Mẹ xin lỗi, hình như chúng ta đi lạc rồi."

"Không sao đâu mẹ, không sao đâu, nếu mẹ thực sự lo lắng cho con , mẹ có thể cho con một phần thưởng. "

" Cái gì, phần thưởng là cái gì? "

Tôi ranh mãnh nói," Mẹ có thể hôn lên môi con như hồi con còn bé ấy. "

Tôi sau khi nói xong liền cảm thấy hối hận, nhưng lời nói đã ra khỏi miệng và tôi cũng không thể rút lại được, tôi mong rằng mẹ tôi sẽ đỏ bừng mặt, nhưng ai biết cô ấy nghĩ gì. Cô ấy chỉ im lặng một lúc rồi đỏ mặt nói: “Hôn, hôn lên mặt có được không?”

Không có lý do nào để tôi không đồng ý, mẹ không phạt tôi cũng đã là may mắn lắm rồi, tôi thật ngu ngốc khi buông ra những lời thái quá.

"Vâng, vâng, tất nhiên rồi mẹ!"

Sau đó tôi thấy mẹ tôi hít một hơi thật sâu, bộ ngực đầy đặn gần như muốn bứt nút nhảy ra ngoài, rồi đôi môi đỏ mọng in nhẹ lên mặt tôi.

Mềm và ẩm, tôi cảm thấy tim mình như sắp ngừng đập, cảm giác thật sướиɠ khi được mẹ hôn.

Tôi nhìn mẹ, khuôn mặt đẹp như thiên thần, và có nét gì đó của một cô gái nhỏ, khiến tôi ảo tưởng rằng tôi đang yêu mẹ.

Tôi không thể không tưởng tượng về cảm giác như thế nào nếu mẹ thực sự hôn vào miệng mình.

Dù đêm qua tôi đã lén hôn mẹ nhưng đó là do tôi chủ động, và vì là lén lút nên tôi không thể cảm nhận được đôi môi của mẹ một cách rõ ràng và chân thật như bây giờ.

Lần sau nếu tôi có cơ hội, nhất định phải nếm trải mùi vị hôn lên môi của mẹ.