Chương 59: Mối quan hệ mẹ con lại một lần nữa rạn nứt

Lâm Mẫn Nhi đưa Hạ Minh trở về biệt thự vào buổi tối, trong lúc dùng bữa tối. Lâm Mẫn Nhi hỏi, “Hạ Minh, hàng ngày con có nghe lời mẹ dặn, chăm chỉ học hành, không làm việc riêng gì khác không vậy?”

Hạ Minh sững sờ, “Sao mẹ lại hỏi như vậy?”

“Trả lời mẹ, đừng đánh trống lảng. "

" Đương nhiên rồi mẹ, mẹ không tin con sao? "

" Vậy ... mấy mẫu thí nghiệm mỹ phẩm đó trong phòng của con là như thế nào? "

Hạ Minh ngẩn người một hồi, sau đó vẻ mặt trở nên kinh ngạc , "Mẹ, mẹ ..."

Lâm Mẫn Nhi nhướng đôi mày liễu, giọng nói trở nên lạnh lùng, "Gần đây mẹ được Trung tâm thương mại ASEAN ngỏ ý hợp tác, và “Rose” Thế hệ thứ hai có phải là con đã nghiên cứu và tạo ra nó phải không?"

"Con ..."

“Con là người hợp tác với ASEAN, con là người đã đề nghị ASEAN hợp tác với Lâm Thịnh, và con là người ẩn danh đã gửi cho mẹ công thức “Rose” Thế hệ thứ hai mà không có điều kiện đúng không?.” Lâm Mẫn Nhi nhìn chằm chằm vào mắt Hạ Minh, ánh mắt thiêu đốt của mẹ anh khiến Hạ Minh mất hết tự tin.

“Dạ.” Hạ Minh cúi đầu.

Vẻ mặt của Lâm Mẫn Nhi vô cùng khủng khϊếp, cô tức giận nói: "Mẹ hàng ngày thường rất bận rộn, trăm công nghìn việc đổ lên đầu, nhưng vẫn tạo môi trường học tập tốt như vậy cho con, nhưng con lại dùng nó để làm những việc vô bổ khác. Con à, ngược lại con đối xử như vậy với mẹ sao? "

" Mẹ ơi, con ... "

" Mẹ thật thất vọng!"

" Mẹ ơi, mẹ đừng giận. "

" Làm sao mà mẹ không tức giận được ?! "

" Con chỉ là .. . đối với mỹ phẩm có chút hứng thú tìm hiểu, con chỉ mày mò nghiên cứu trong lúc thời gian rảnh rỗi mà thôi. "

"Con có thời gian rảnh rỗi, sao con không dùng nó để học ?!"

"Con ..."

"Mẹ đã tạo điều kiện cho con, nhưng con lại lãng phí như vậy?! Mày mò nghiên cứu mấy thứ mỹ phẩm này có ích lợi gì?"

"Con thấy mẹ hàng ngày rất vất vả, con muốn ... chia sẻ một chút với mẹ."

"Vậy con có muốn mẹ cảm ơn con không? Bây giờ mẹ phải tự hào về con đúng không?! "

"Mẹ ơi, con không có ý đó! "

"Con còn dám nói lại? "

Con ..."

"Mẹ đã nói với con rất nhiều lần, nhưng cuối cùng con vẫn là chống lại mẹ. Con đã làm cho mẹ rất buồn."

"Mẹ, con xin lỗi ... "

"Từ hôm nay trở đi, mẹ sẽ không nói chuyện với con nữa. Con chuyển đến KTX của trường và sống ở đó. Con không được phép về nhà khi chưa có sự cho phép của mẹ cho đến khi nào con thật sự đã ăn năn và hối cải. "

" Mẹ! "

Lâm Mẫn Nhi đứng dậy bỏ đi lên lầu.

“Mẹ!”

Lâm Mẫn Nhi vẫn phớt lờ anh.

"Tại sao con lại làm mẹ đau lòng chứ, con chỉ muốn giúp đỡ mẹ, con đã sai ở đâu? Chẳng lẽ mẹ muốn con trơ mắt ra nhìn người mẹ yêu quý nhất của mình bị người khác làm cho tổn thương sao? Vậy thì con học để làm gì? Con học nhiều như vậy không phải là để bảo vệ mẹ và cái nhà này hay sao? Hiện tại mẹ đang trong tình thế nguy hiểm, con còn phải ngồi xem mặc kệ một mình mẹ chống đỡ đến bao giờ nữa, đọc mấy cuốn sách này có ích lợi gì? Con với phế vật có khác gì nhau đâu?”, Hạ Minh gào toáng lên.

Lâm Mẫn Nhi đột nhiên quay đầu lại, "Con hôm nay muốn chọc cho mẹ chết mới hài lòng phải không?!"

"Không! Con không cố ý chọc giận mẹ! Con yêu mẹ! Con chỉ muốn bảo vệ mẹ!"

"Vậy thì câm miệng lại cho mẹ! Con làm sai mà còn dám lớn tiếng cãi lại, con lớn lối như vậy, có còn người mẹ này ở trong mắt không? Mẹ muốn con chăm chỉ học hành nhưng con lại dồn tâm trí vào việc khác, con sai rồi! ”

“ Mẹ! ”

Nói xong, Lâm Mẫn Nhi quay đầu đi lên lầu, không để ý đến Hạ Minh nữa.

Hạ Minh vẫn ngồi ở chỗ cũ, ánh mắt trống rỗng, hồi lâu cũng không có phản ứng.

…………………………………