Chương 52: Sát thủ giấu mặt

Ngày hôm sau, tin tức nhanh chóng lan truyền trên khắp mặt báo đài thành phố Ma Đô, làm rúng động toàn bộ thành phố.

Video giám sát từ camera an ninh do tập đoàn Trùng Minh cung cấp cho thấy chủ tịch của họ, Cao Thiên Tường, bị một kẻ đeo mặt nạ bí ẩn sát hại một cách dã man, đối phương dùng dao chém cụt tay và dùng dao đâm xuyên đầu Cao Thiên Tường. Tốc độ nhanh như tia chớp, hoàn toàn vượt qua giới hạn của cơ thể con người như thể ma quỷ đang tồn tại trên thế giới này.

Ngoài sự kinh hoàng, người dân ở Ma Đô còn bị sốc khi Cao Thiên Tường, chủ tịch của Trùng Minh, đã bắt cóc Lâm Mẫn Nhi, chủ tịch của tập đoàn Lâm Thịnh thông qua những thủ đoạn vô liêm sỉ, làm cho giá cổ phiếu của Trùng Minh gần như chạm đáy chỉ sau một đêm.

Ba giờ chiều, Lâm Mẫn Nhi mới ghi xong lời khai của cô cho điều tra viên của Sở Cảnh Sát Ma Đô, từ nơi này cô về thẳng Lâm Thịnh, mặc dù đầu óc vẫn còn mơ mơ hồ hồ, nhưng tập đoàn vẫn có chuyện quan trọng đang chờ cô giải quyết.

Trung tâm Thương mại ASEAN, lâu nay vốn luôn giữ thái độ trung lập, lại chủ động đề nghị hợp tác lâu dài với Lâm Thịnh và đã đưa ra một bản ghi nhớ với điều khoản ghi rõ “Lâm Thịnh chịu trách nhiệm trực tiếp sản xuất sản phẩm “Rose” thế hệ thứ hai, Trung tâm thương mại ASEAN được độc quyền phân phối sản phẩm ra thị trường.”

Khi Lâm Mẫn Nhi đang vô cùng khó hiểu thì thư ký Bạch Dương đưa ra một chuyển phát nhanh không rõ nguồn gốc, Lâm Mẫn Nhi mở ra xem và cảm thấy mình như bay lên mây, hóa ra đây là công thức của “Rose” thế hệ thứ hai.

Cuộc đàm phán với giám đốc kinh doanh của ASEAN về vấn đề hợp tác diễn ra khá suôn sẻ, tốt hơn bất kỳ lần nào trước đây, đến nay kênh bán hàng bị cắt đứt của Lâm Thịnh cuối cùng cũng đã khôi phục lại.

Khi Lâm Mẫn Nhi giải quyết xong một loạt công việc của Lâm Thịnh, đã tám giờ tối, cuối cùng cô cũng có thời gian riêng, thay vì rời khỏi chỗ làm ngay lập tức như mọi khi, cô ngồi trên ghế xoay và im lặng suy nghĩ…...

Cô ấy bất động như một tác phẩm điêu khắc, ánh trăng phản chiếu trên khuôn mặt cô ấy qua lớp kính trong suốt từ trần đến sàn nhà, khiến dung nhan của cô đẹp như tranh vẽ.

Nửa tiếng sau, Lâm Mẫn Nhi lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn, xách túi rồi rời khỏi văn phòng.

Trở lại biệt thự, Lâm Mẫn Nhi đến phòng con trai và gõ cửa, “Hạ Minh, con có ở đó không?”

“Mẹ, con đây!” Cánh cửa từ từ mở ra.

Lâm Mẫn Nhi hỏi: “Từ chiều đến giờ con ăn gì chưa?”

“Con ăn một gói mì rồi mẹ.”

“Bây giờ con đói chưa?”

“Con không đói.”

"Tủ lạnh không còn thức ăn, đi với mẹ ra bên ngoài ăn chút gì đi, mẹ đói rồi."

Trên xe, Lâm Mẫn Nhi thuận miệng hỏi, "Gần đây việc học của con như thế nào rồi?"

“Dạ cũng bình thường mẹ.”

"Cô Hàn Yên nghỉ rồi, con đã quen với cô chủ nhiệm mới chưa? "

“Mọi thứ ổn mẹ ạ!”

"Cô Hàn Yên đã giúp chúng ta rất nhiều, bình thường ở trường học đối với con cũng rất nghiêm khắc, việc cô nghỉ ở trường thực đáng tiếc, con sau này càng phải học tập thật giỏi, việc học là trọng tâm của con, phải đặt nó lên vị trí hàng đầu."

"Con hiểu rồi. Con sẽ cố gắng phấn đấu. "

Lâm Mẫn Nhi suy nghĩ một lúc,"Hôm nay ... Con đã xem tin tức chưa?”

"Dạ rồi."

"Chuyện của Lâm Thịnh con cũng biết rồi sao?"

"Dạ."

"Con không cần lo lắng nhiều, mẹ sẽ xử lý tốt công việc, con cứ học hành cho tốt, thế là hoàn thành nhiệm vụ, với mẹ như vậy là đủ rồi."

"Yên tâm đi mẹ."

"Ngày mai là cuối tuần, mẹ sẽ đưa con đến bệnh viện thăm dì."

"Dạ."

Một tiếng sau, đang ăn nửa chừng thì Hạ Minh xin phép mẹ đi vệ sinh, nhà vệ sinh của quán này nằm ở nhà riêng trong ngõ. Khi Hạ Minh đi ra, anh cảm thấy bầu không khí có gì đó khác lạ, xung quanh đây không có ai, thực khách đều ở trong quán, người dân trong hẻm cũng đều đã đi ngủ, chủ cửa hàng không có ở nhà.

Hạ Minh đi ra một đoạn thì dừng lại giữa chừng rồi đột ngột quay lại, một bóng đen xẹt qua bức tường, trong đêm đen, ánh sáng của con dao trên tay bóng đen sáng rực cả con hẻm.

Con ngươi của Hạ Minh nhíu chặt, bóng đen dùng dao chém vào Hạ Minh, trước khi bóng đen tới gần người của Hạ Minh, một bóng đen khác lóe lên ở bức tường đầu ngõ, cũng là một tia sáng trắng và là con dao găm. Một tia sáng chợt lóe lên, sau đó người tấn công Hạ Minh bị đánh bay vào bức tường.

Gã vừa định ra tay chống cự thì bị bóng đen vừa mới xuất hiện dùng dao đâm thẳng vào đầu, gã chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi lăn ra chết.

“Ngươi là ai?!” Hạ Minh lớn tiếng hỏi bóng lưng phía sau.

Bóng đen phía sau chỉ liếc nhìn anh, mặc kệ anh đang đứng im như trời trồng, nhảy một cái rồi biến mất trong bóng tối mang theo cái xác của gã kia đi cùng.

Nhất thời kinh sợ, Hạ Minh toát mồ hôi lạnh, nhanh chóng rời khỏi con hẻm.

Sau khi trở về, Lâm Mẫn Nhi thấy sắc mặt của anh không ổn, liền hỏi: “Hạ Minh, con sao vậy?” Hạ Minh cố trấn tĩnh lại nói dối, “Con ăn no bụng rồi.” Đồng tử của Lâm Mẫn Nhi co rút lại, nhìn chằm chằm Hạ Minh vài giây, vẻ mặt của cô trở lại bình thường, cô an ủi Hạ Minh, "Đó có thể là do nguyên liệu hôm nay không tươi nên con không muốn ăn. Mẹ đưa con về nghỉ ngơi sớm."

"Dạ mẹ."

Đỡ Hạ Minh đi đến bên cạnh xe, Lâm Mẫn Nhi nói, “Mẹ đi mua một ly nước trái cây, con ở đây chờ mẹ.”

Hạ Minh gật đầu không nói thêm gì.

Lâm Mẫn Nhi hòa mình vào đám đông, cô quay đầu lại nhìn kiểm tra chắc chắn rằng Hạ Minh không đi theo hoặc còn nhìn thấy cô. Sau đó cô đi vào con hẻm nơi Hạ Minh vừa đến, vừa đi vừa chậm rãi nhìn quanh, cho đến khi một vết đỏ sậm trên bức tường trong hẻm nhỏ đập vào mắt cô. “Là máu”, cô thốt lên hốt hoảng………

………………………………………………………………………………………..

Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng, Lâm Mẫn Nhi đưa Hạ Minh đến bệnh viện Nhân dân số một.

“Mẹ, mẹ không đi vào sao?” Hạ Minh ra khỏi xe ở lối vào bệnh viện và hỏi Lâm Mẫn Nhi đang ngồi trong xe.

"Không con vào với dì đi, hôm nay mẹ còn có rất nhiều việc để làm. Con có thể ở đây chơi đến tối. Dì đã không gặp con cả tuần rồi. Chắc dì đang rất nhớ con."

"Dạ mẹ , mẹ suốt ngày bận rồi. Mẹ làm việc nhớ giữ gìn sức khỏe. Con vào đây!"

“Mẹ biết rồi, thôi chào con.”

Nhìn xe của mẹ khuất dần, Hạ Minh mới bước vào bệnh viện, hỏi quầy lễ tân thì được biết rằng dì đang ở trong phòng riêng của dì, anh đi đến hành lang, ở đây khá yên tĩnh khiến tiếng bước chân của anh rõ mồn một, anh đến trước phòng của dì rồi gõ cửa.

"Dì ơi, dì có ở trong đó không? Là con Hạ Minh đây."

Tiếng bước chân từ bên trong truyền ra, cửa mở, Mẫn Liên trong bộ đồng phục y tá đứng ở cửa sắc mặt không được tốt cho lắm.

Hạ Minh sững sờ, Mẫn Liên trên trán đổ rất nhiều mồ hôi, "Dì à, Dì có làm sao không? Sao lại ra nhiều mồ hôi như vậy? Bên trong rất nóng hay sao?"

Mẫn Liên ấp úng trả lời, "Thời tiết hôm nay vừa nóng vừa ngột ngạt."

Hạ Minh bước vào trong phòng, “Làm gì có, nhiệt độ ở đây không cao.”

Mẫn Liên xoa xoa đầu Hạ Minh, “Con không hiểu, thể chất của phụ nữ là âm, nhiệt độ cơ thể lúc nào cũng cao hơn nam giới, rất dễ đổ mồ hôi.”

"Thật sao? Sao con lại không biết vậy?."

"Hôm nay sao con lại có thời gian rảnh rỗi đến gặp dì? Thằng nhóc thúi." Mẫn Liên kéo Hạ Minh ngồi xuống ghế sô pha và rót cho Hạ Minh một cốc nước.

"Cảm ơn dì. Hôm nay là thứ bảy, dĩ nhiên là con sẽ đến đây rồi."

"Ai đưa con đến vậy? Mẹ con không đến à?"

"Là mẹ đưa con đến, nhưng mẹ không vào vì còn phải giải quyết chuyện công việc."

" Mẹ con lúc nào chẳng vậy, bận cả ngày."

"Con xin không bình luận thêm, ai bảo mẹ là tịch của một tập đoàn lớn làm gì, và con cũng thấy dì cũng rất bận rộn suốt ngày đó thôi. "

"Dì thoải mái hơn mẹ con nhiều, và dì có thể nghỉ ngơi khi có ít bệnh nhân."

………………………………………………………………………………………….

Sau khi Lâm Mẫn Nhi đưa Hạ Minh đến bệnh viện, cô không đến chỗ làm ngay mà quay về nhà, đến phòng của Hạ Minh ở tầng hai. Trước đây, cô chưa từng bước vào căn phòng này mà không có sự cho phép của Hạ Minh, đặc biệt là khi Hạ Minh không có ở nhà, nhưng lần này cô đã phá lệ.

Vào phòng, cô tìm kiếm xung quanh như một thám tử, cuối cùng cô tìm thấy rất nhiều chai lọ trong chiếc tủ nhỏ gần góc tường, vẫn còn sót lại một số chất lỏng trong đó, cô nhíu chặt lông mày, sau vài giây, cô đặt chúng vào chỗ cũ sau khi đã lấy một số mẫu thí nghiệm của Hạ Minh, đứng dậy và rời khỏi phòng.

…………………………………………………………………………………………….