Chương 33: Điểm yếu trí mạng của Lâm Mẫn Nhi

Trung tâm thành phố, tầng cao nhất của tòa nhà tập đoàn Trùng Minh, văn phòng chủ tịch.

Cao Thiên Tường ngồi trên ghế xoay nhìn ra cảnh đêm tuyệt đẹp của Ma Đô, đèn hoa rực rỡ, nhộn nhịp và quyến rũ khiến người ta mơ mộng không thôi.

Bên cạnh Cao Thiên Tường, một nam thư ký đang báo cáo: "Chủ tịch, hiện tại bên Lâm Mẫn Nhi đang rất hỗn loạn, và có tin đồn rằng cô ấy gần như tuyệt vọng.”

"Ha ha, tôi đã sớm cho ả tối hậu thư, ả chính là không nghe, không nên ép tôi làm đến bước này, ả tuy rằng thông minh, nhưng có khi cũng chết vì sự thông minh của mình."

" Thông minh quá tất bị thông minh hại", nam thư ký phụ họa.

"Cũng gọi là thành cũng chết mà bại cũng chết," Cao Thiên Tường ra vẻ đắc thắc.

“Vậy thì Chủ tịch, chúng ta nên làm gì bước tiếp theo?”

“Việc cần làm chúng ta đã làm xong rồi, chúng ta chỉ cần chờ đợi. Thời điểm Lâm Thịnh bị hủy diệt không còn xa, lúc đó Lâm Mẫn Nhi sẽ tự nhiên tìm đến với tôi.”

“Chủ tịch cao minh "

Mặc dù là một người phụ nữ luôn giữ mình trong sạch, như hoa sen trong bùn, nhưng Lâm Thịnh đối với cô ấy còn quan trọng hơn cả danh tiếng và tính mạng. Đó là tâm huyết của vợ chồng cô ấy. Với tính cách của Lâm Mẫn Nhi, nếu Lâm Thịnh sụp đổ, vậy thì cô ấy cũng sẽ mất đi lý tưởng để sống, nên để tránh chuyện này xảy ra, cho dù cô ấy không cam tâm tình nguyện, cô ấy cũng phải đến mà cầu xin tôi. "

" Chủ tịch, tôi thực sự có chút không hiểu, mặc dù Lâm Thịnh là tâm huyết của Lâm Mẫn Nhi và chồng của cô ấy, do một tay cô ấy gây dựng cứ coi như là ruột thịt nhưng xét cho cùng cũng chỉ là tiền tài vật chất ngoài thân. Với sự thông minh và sức mạnh của cô ấy, Lâm Mẫn Nhi dù có thất bại rồi cũng sẽ đứng dậy. Và thời điểm này, cô ấy có lẽ đang gặp phải khó khăn nhưng chưa chắc không thể không vượt qua và vực lại được trong tương lai. Tại sao cô ấy vẫn khư khư muốn giữ lại Lâm Thịnh?. Và tại sao ông không làm thêm điều gì đó để một lần duy nhất triệt hạ hoàn toàn Lâm Thịnh? Điều này không giống những việc ông đã từng làm chút nào, phải chăng ông vẫn muốn giữ Lâm Thịnh lại? ”

“Lâm Mẫn Nhi rất mạnh mẽ, nhưng cô ấy mạnh mẽ đến mấy thì cũng chỉ là một người phàm trần, chung quy cô ấy cũng sẽ có những điểm yếu, việc cậu nghi ngờ là điều bình thường, và tôi cũng đã từng nghi ngờ về điều đó trước đây, nhưng cậu quên mất một điều, Lâm Mẫn Nhi vẫn còn một điểm yếu trí mạng. "

" Ý của ông là ... "

" Đúng vậy, con trai của cô ấy, Lâm Hạ Minh. "

“Chủ tịch, tôi vẫn chưa hiểu lắm.”

“Lâm Mẫn Nhi thực sự đã có thể một mình phát triển Lâm Thịnh đến mức độ này trong mười năm qua. Đương nhiên, cô ấy là người tháo vát, tài giỏi nhưng một điểm quan trọng khác chính là chỗ dựa tinh thần. Chính chồng và con trai của cô ấy là động lực lớn nhất để cô ấy kiên trì, nếu không có điều này, cô ấy có thể vẫn thành công, nhưng sẽ còn rất lâu chứ không phải chỉ mất mười năm."

"Đó là lý do tại sao tôi rất ngưỡng mộ Lâm Mẫn Nhi và muốn có được cô ấy bằng mọi giá. Cậu phải biết rằng bây giờ cô ấy vẫn là vua của một cõi, có thể bảo vệ bản thân và con trai khỏi tay kẻ thù từ thế giới bên ngoài, nhưng chỉ cần cô ấy rơi xuống đáy vực, thì lúc đó bất cứ ai cũng có thể ức hϊếp mẹ con họ, Mẫn Nhi rất coi trọng tương lai của con trai, trong nhiều năm qua, sự trưởng thành của Hạ Minh đã được cô ấy chu toàn rất cẩn thận, vì vậy tôi sẽ không bao giờ nói đùa về điều vừa rồi, nếu Lâm Thịnh phá sản, “Bông hồng thép” sẽ mất đi hết gai nhọn, và cô ấy sẽ không còn khả năng bảo vệ con trai của cô ấy, vì vậy đây là lý do cơ bản nhất khiến cô ấy muốn cứu Lâm Thịnh bằng mọi giá. "

"Nhưng thưa Chủ tịch, tôi vừa rồi cũng đã nói, cô ấy vẫn có khả năng phục hồi lại được? Quyền trượng sẽ có thể bị mất, nhưng với cô ấy sức lực, cô ấy vẫn có thể có lại. "

Đây cũng là suy nghĩ của Lâm Mẫn Nhi. Cô ấy sẽ cảm thấy trong khoảng thời gian trước khi trở lại sẽ có một số việc bất khả kháng mà cô ấy không muốn đối mặt, vì vậy cô ấy không dám để mất quyền trượng. Hơn thế nữa, sẽ cần thời gian để trở lại, ít nhất là ba đến năm năm thậm chí là hơn mười năm, một khoảng thời gian dài như vậy, đủ để những kẻ thèm muốn cô ta như tôi có thể tiêu diệt cô ta và con trai cô ta dễ như trở bàn tay."

"Chủ tịch, cuối cùng tôi cũng đã hiểu rồi."

" Haha, trên thế giới này, có lẽ tôi là người duy nhất hiểu rõ về Lâm Mẫn Nhi."

Chủ tịch, hãy bỏ qua sự thật rằng Lâm Mẫn Nhi là kẻ thù không đội trời chung của chúng ta. Khách quan mà nói, tôi phải thừa nhận rằng cô ấy quả thực là một người phụ nữ ưu tú đến mức vô số đàn ông cũng không thể sánh bằng. Thảo nào ông lại say mê cô ấy đến như vậy. Cuối cùng thì giờ tôi cũng hiểu rồi. "

Haha, có vẻ như cậu luôn nghĩ rằng tôi chỉ thèm muốn vẻ đẹp của Lâm Mẫn Nhi. Vẻ ngoài của cô ấy quả thực không chê vào đâu được, và đây dĩ nhiên là một trong những lý do tại sao tôi phải lòng cô ấy, nhưng có những điều quan trọng hơn. Đó là những gì tôi vừa nói với cậu ban nãy."

"Chà, thưa chủ tịch, đến đây tôi cũng có thể tự tin chúc mừng chủ tịch, sau bao nhiêu năm toan tính, cuối cùng ông cũng có thể đạt được ước nguyện của mình."

"Haha, cậu thật là lém lỉnh. "

“Haha, tôi không lém lỉnh, làm sao có thể được chủ tịch trọng dụng?

"Được rồi, hôm nay tôi cao hứng, liền thưởng cho cậu một lần phong hoa tuyết nguyệt." Cao Thiên Tường vỗ tay, hai người phụ nữ từ bên ngoài cửa bước vào. Cả hai đều có vẻ đẹp rất nổi bật.

Nam thư ký há hốc mồm, trợn tròn mắt nhìn Cao Thiên Tường.

"Hai người, hãy chăm sóc tốt cho cánh tay phải của tôi đêm nay. Nếu có sơ suất gì, tôi sẽ dùng roi quất cho hai người đến chết." Cao Thiên Tường ra lệnh.

Hắn vừa nói xong hai người phụ nữ tiến lên ôm nam thư ký bước ra ngoài.

“Chủ tịch!” Nam thư ký hét lên.

“Đừng lo lắng cho tôi, hãy tận hưởng bản thân, đây là những gì cậu nhận được từ việc làm mọi thứ rất có hiệu quả cho tôi trong suốt thời gian qua.”

“… Vậy thì… tôi xin cảm ơn chủ tịch!”

Bang.

Cánh cửa đóng sầm lại.

…………………………………………………..