Chương 20: Bí mật bị phát hiện

Đang nghĩ nên nói cái gì, thì Hàn Yên đột nhiên lên tiếng trước: "Chị Lâm, đừng trách Hạ Minh, đứa nhỏ này sau cả ngày học hành mệt mỏi, đến lúc cần nghỉ ngơi. Nhân đang lúc trên đường về, hãy để cháu nó thoải mái một chút. Thân là giáo viên, em nghĩ nên quan tâm và cảm thông đến học sinh nhiều hơn, Chị Lâm, chị có nghĩ vậy không? "

"Cô Hàn, cô không cần phải quá bảo vệ cho đứa trẻ này. Bây giờ còn chưa trưởng thành, nếu không nghiêm khắc dạy bảo, mài dũa nó; khi lớn lên không biết phép tắc, lúc đó có hối hận cũng muộn rồi. Ngọc không mài, không thành đồ vật; người không học không biết rõ đạo" Mẹ tôi lạnh lùng nói.

"Chị Lâm nói rất đúng."

Mặc dù mẹ đã nói như vậy, nhưng mẹ cũng dừng chủ đề này lại, không nói gì thêm nữa.

Tôi cảm kích liếc nhìn Hàn Yên, chỉ thấy cô ấy đang mỉm cười nhìn tôi, và cô ấy lại tiếp tục nhiệt tình đặt tay lên đũng quần của tôi.

Vì vậy, trong suốt quãng đường còn lại, tôi vẫn phải chịu đựng sự hành hạ dưới “móng vuốt ngọt ngào” của Hàn Yên.

Khi chúng tôi về đến nhà, mẹ tôi ra lệnh cho tôi dẫn Hàn Yên đi xem một vòng quanh nhà trong khi mẹ vào bếp nấu ăn.

Trong đầu tôi hy vọng Hàn Yên có thể ngoan ngoãn ngồi trong phòng khách xem TV cùng tôi. Có quỷ mới biết cô ta sẽ làm gì khi đi đi lại cùng tôi, nhưng Hàn Yên rõ ràng đâu phải là thiện nam tín nữ, đâu dễ dàng gì mà chịu ngồi yên. Điều này khiến tôi rất lo lắng, phụ nữ khi yêu chắc chắn sẽ thức tỉnh những tính cách đặc biệt, rất khó có thể kiểm soát bản thân, và rất khó cho nam nhân để có thể đối phó.

Tôi dẫn cô ấy đi tham quan một số phòng trong nhà, cô ấy chỉ nhìn lướt qua và đổi sang phòng khác cho đến khi cô ấy đến phòng tôi.

“Cũng không tệ, so với ổ chó còn tốt hơn nhiều,” Hàn Yên cười nói, nhìn dáo dác xung quanh.

Tôi trợn mắt nhìn cô ấy. Căn phòng gọn gàng, ngăn nắp và sạch sẽ của tôi được đem đi so sánh với chuồng chó. Cô ấy chỉ là đang cố tình chế giễu tôi.

Cô ấy ngồi trên giường của tôi một cách tự nhiên, với chất liệu cao su siêu đàn hồi của nhãn hàng Simmons khiến cô ấy nảy lên tưng tưng trên đó.

“Lại đây.” Cô ấy ra hiệu cho tôi.

“Để làm gì cô?” Tôi nói.

“À quên. Đi đóng rèm cửa trước đi.” Hàn Yên nói với vẻ mặt rất gian manh.

Trong lòng tôi có một linh cảm xấu, nhưng tôi vẫn phải nghe theo, tiếp đó đi đến trước mặt cô ấy.

Ngay sau đó, Hàn Yên trực tiếp đưa tay ra bóp lấy đũng quần tôi khiến cơ thể tôi căng lên.

“Cô đang làm gì vậy?” Tôi hoảng sợ nhìn ra ngoài cửa.

“Vừa rồi em chắc không thoải mái khi ngồi trong xe. Giờ mẹ em không có ở đây, chúng ta có thể có một khoảng thời gian vui vẻ!”, nói xong Hàn Yên nhìn chằm chằm vào ©ôи ŧɧịt̠ của tôi đang cương cứng trong quần.

"Không, em không thích nữa đâu!

“Cái gì, em không thích nữa?”

“Nếu mẹ của em phát hiện ra, em sẽ chết chắc! Cô đừng làm thế!”, Tôi khổ sở cầu xin.

“Thế kia là cái gì vậy?”, Mắt Hàn Yên sáng rực lên như vớ được vàng. Đưa tay ra phía sau gối của tôi móc ra một cái quần tất màu đen.

“Trong phút chốc, nhãn cầu của tôi gần như bật ra khỏi hốc mắt, quần tất của mẹ? ! Làm thế nào mà? Không thể nào, mỗi lần dùng xong đều trả lại cho mẹ, trong phòng làm sao có thể có?

“Tại sao lại có quần tất trong phòng của em, Hạ Minh?”, Ánh mắt gian xảo của Hàn Yên khiến tôi run lên.

"Em... em ..." Bộ não của tôi đã ngừng hoạt động, và cho dù từ trước đến nay khả năng tùy cơ ứng biến của tôi có tốt đến đâu chăng nữa, thì trong khoảng khắc này tôi vẫn không thể nói nên lời.

“Cậu bé ngoan, sao cậu dám có ý nghĩ như vậy với mẹ của cậu, cậu chỉ là….”

“Đừng nói nữa!” Tôi hoảng sợ che miệng cô ấy lại, chỉ để dối lòng rằng Hàn Yên vẫn chưa khám phá ra bí mật của mình.

"Em….em ...cô đừng nói chuyện này với ai nhé. Em xin cô", cổ họng tôi đắng ngắt, từ từ lấy tay ra khỏi miệng Hàn Yên.

"Trời ạ, em - cô chỉ là đang nói đùa với em, lừa gạt em một chút, không ngờ ...”, đôi mắt Hàn Yên mở to đầy ngạc nhiên.

Tôi đông cứng tại chỗ, cô ấy chỉ đùa tôi? Cô ấy không hề biết? Sau đó, tôi nói ra sự hoảng sợ của chính mình, chuyện gì đang xảy ra vậy? Kết thúc rồi, kết thúc thật rồi, nếu bí mật này bị bại lộ, không chỉ uy tín của mẹ con tôi bị tổn hại, mà danh tiếng của Lâm Thịnh cũng sẽ bị hủy hoại.

Trong khi tôi đang vắt óc nghĩ cách để Hàn Yên chôn kĩ chuyện này ở trong lòng, tôi nhìn thấy ánh mắt quỷ quyệt của cô ấy, cô ấy nhìn tôi cười toe toét và nói: "Tốt, cô đã nắm được đằng chuôi, sau này cô muốn em làm gì, xem em từ chối bằng cách nào? "

" Em... "

"Đôi tất này là của cô, haha. Cô chỉ đùa với em cho vui. Không ngờ lại có một bí mật bất ngờ đến như vậy. Xem ra hôm nay cô đến dùng bữa cơm với gia đình đã thu hoạch được kha khá rồi"

"Thưa cô, cô .... . "

"Cô cái gì? "

" Em…. "

"Em làm sao? "

" Uh ... "

"Em yên tâm, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời ta nói, ta sẽ không đem việc này nói ra, hơn nữa chuyện này đối với ta cũng không có lợi ích gì, nhưng em nếu như dám không nghe ta nói, hừ hừ. . ."

"Cô Hàn, người trăm vạn lần đừng nói ra, mặc kệ người muốn em làm cái gì, em đều đáp ứng."