Chương 10: Điều kiện của Trần Hy Tuyền

Khi đi ngang qua khu hồi sức, một nữ y tá bước ra khỏi phòng, khi cô y tá giáp mặt chúng tôi , dì liền hỏi: "Tình trạng của Trần Hy Tuyền thế nào rồi?

" Trần Hy Tuyền tình trạng sức khỏe đã ổn định, tinh thần đã tốt hơn rất nhiều rồi, " nữ y

Nghe đến cái tên quen thuộc này không thể không khiến tôi phải ngạc nhiên “Trần Hy Tuyền Cô ấy cũng ở đây?”

Sau khi trao đổi xong với y tá kia, dì tôi định tiếp tục đẩy tôi ra thì bị tôi ngăn lại, "Dì ơi, cô ấy vừa nhắc đến Trần Hy Tuyền phải không?"

"Ừ, có chuyện gì vậy con? Con biết cô bé ấy à?

" Dạ. Bạn học cùng lớp với con, con có thể đi thăm cô ấy một chút được không? "

"Không thành vấn đề, " dì tôi đẩy tôi vào, cô gái ngồi trên giường phủ chăn bông nghe thấy tiếng động liền nhìn lên. Mặc dù có rất nhiều băng gạc trên người và khuôn mặt của cô ấy, tôi vẫn nhận ra. Cô ấy là Trần Hy Tuyền.

“Hy Tuyền, là tôi, Hạ Minh.” Dì tôi đẩy tôi đến bên giường.

“Hạ Minh?! Sao lại là anh?” Hy Tuyền có chút kinh ngạc, sau đó hoảng hốt lấy tay che mặt, thấy làm như vậy căn bản cũng vô dụng, nên cô quay đầu sang chỗ khác.

Tôi không khỏi có chút xót xa khi nhìn thấy cô ấy như thế này, suy cho cùng, tôi có một phần trách nhiệm khi để cô ấy ra nông nỗi này.

Dì lặng lẽ bỏ ra ngoài và đóng cửa lại.

Tôi nói: " Hy Tuyền, đừng làm thế quay lại đây, không sao đâu, sẽ ổn thôi. Hơn nữa, anh xin lỗi, anh là người đã gây ra phiền toái cho em."

Hy Tuyền không nghe tôi nói, "Hạ Minh, em không trách anh, tất cả là do tên khốn kiếp Cao Thiên Kiện. "

" Bác sĩ nói em sao rồi? "

" Bác sĩ nói em không phải lo lắng, chỉ là một số vết thương ngoài da, không ảnh hưởng nhiều đến dung mạo của em. "

" Tốt rồi, em vẫn là nữ sinh xinh đẹp nhất trường."

"Là anh đang chê cười em đó sao, em hiện tại đã thành đối tượng cho mọi người nhạo báng rồi."

"Đây chẳng qua là bọn họ thiểm cận không nhìn thấy được vẻ đẹp của em, thậm chí anh có thể khẳng định bản thân em là người xinh đẹp nhất trường."

" Hy Tuyền đột ngột quay lại," Thật sao? "

Tôi sững sờ," Đương nhiên rồi. "

Vậy tại sao anh không đồng ý làm bạn trai của em?"

"Anh ... anh chưa muốn bắt đầu một mối quan hệ tình cảm. "

Có một chút cô đơn trong mắt cô, "Thật ra thì, anh ghét em phải không?"

"Không, đừng hiểu sai ý anh."

"Vậy thì anh đồng ý làm bạn trai của em đi."

"Anh ..."

Ngay khi tôi đang lo lắng không biết phải làm để trả lời thì cánh cửa mở ra, một người đàn ông trung niên với cái bụng bự bước vào với hai chiếc túi trên tay. Ông ta phớt lờ tôi và đi thẳng đến chỗ Hy Tuyền, "Con gái, Ba đến đây thăm con, tiểu bảo bối của ba!. "

Đôi mắt Trần Hy Tuyền ẩn chứa một nụ cười," Ba mang cho con món gì ngon đúng không?

Người đàn ông ngồi ở mép giường, nắm tay Trần Hy Tuyền khẽ sờ đầu cô.

“Ba đến hơi trễ, nhưng con bỏ qua cho ba lần này!” Giọng điệu của Hy Tuyền có chút kiêu ngạo.

Tôi lặng lẽ nhìn hai cha con trò chuyện thân mật, cuối cùng người đàn ông đó cũng nhận ra sự tồn tại của tôi, ông ta nhìn sang hỏi: “Đây là bạn học của con à?”

“Dạ, ba,” Hy Tuyền do dự một lúc rồi gật đầu.

Tôi cũng cúi đầu chào hỏi: “Xin chào chú, con tên là Hạ Minh, cháu là bạn học cùng lớp của Hy Tuyền.”

Người đàn ông sững sờ một lúc, rồi đột nhiên túm lấy cổ áo tôi và nhấc bổng tôi ra khỏi xe lăn, “Hạ Minh là cậu sao? Cháu còn có mặt mũi để đến đây nhìn mặt Hy Tuyền sao? Cháu nhìn xem vì ai con bé ra nông nỗi này"

" Cháu….cháu ...xin lỗi "

Trần Hy Tuyền vội vàng can thiệp:" Ba! Thả bạn ấy ra! "

" Hy Tuyền, con ... "

" Thả bạn ấy ra! " Hy Tuyền lại hét lên.

Gân xanh trên trán người đàn ông hơi nhúc nhích, sau đó ông ta hơi buông lỏng tôi ra, tôi mất thăng bằng ngồi phịch xuống xe lăn, may mà đệm của xe lăn mềm, nếu không tôi sẽ dập mọe nó cái bàn tọa.

"Về đi, con gái chú cũng không muốn gặp cháu đâu."

"Cháu….cháu ..."

"Ba, ba không thể đuổi Hạ Minh ra ngoài! Ba đi ra ngoài trước đi, con có chuyện cần phải nói với Hạ Minh, đồ ăn ba mang về luôn đi...mang nó đi ngay đi… ” Hy Tuyền gần như muốn bật khóc.

Nam nhân vừa mở miệng muốn nói gì đó, Hy Tuyền đã trừng mắt nhìn ông, ông nghiến răng nghiến lợi, hung hăng trừng mắt nhìn tôi, liền rời đi.

Sau khi người đàn ông đó rời đi, Trần Hy Tuyền nhìn tôi và nói lời xin lỗi: “Anh có sao không, vừa rồi ba em không làm anh bị thương chứ?”

“Không sao đâu. ? "

"Ba em người này chính là như vậy, rất nóng tính và tùy tiện, cũng không biết ông với tính cách như vậy làm như thế nào có thể điều hành tốt công việc kinh doanh của nhà máy mới mở chứ?”

"Nhà em cũng có nhà máy sản xuất?"

"Dạ, nhà máy chế biến nguyên liệu thô."

Tôi ngẩn người, có chút vui mừng hỏi, "Là loại hình nguyên liệu thô nào thế?"

"Nguyên liệu thô cung cấp cho các hãng sản xuất mỹ phẩm ."

“WOW…WOW…WOW!”

Tôi có một chút hoài nghi, sợ tai mình nghe nhầm, "Em nói là nguyên liệu thô cho sản xuất mỹ phẩm phải không?"

"Đúng vậy, có gì không ổn à anh?" Trần Hy Tuyền đối với vẻ mặt thất thố của tôi có chút không hiểu.

Công ty của mẹ tôi hiện đang thiếu nguyên liệu thô để nghiên cứu và phát triển, tôi tiếp tục hỏi Hy Tuyền một số chi tiết và nhận thấy hầu hết nguyên liệu sản xuất từ

nhà máy của ba cô ấy đều được sử dụng bởi công ty của mẹ trong khoảng thời gian vừa qua. Có lẽ không có nhiều nhà máy sẵn sàng giúp đỡ Lâm Thịnh, và cha của Hy Tuyền là một trong số họ, bởi vì Cao Thiên Kiện đã làm tổn thương Hy Tuyền, và đằng sau Cao Thiên Kiện là Cao Thiên Tường, cha của Hy Tuyền ghét Cao Thiên Kiện, và đương nhiên ông ta cũng ghét luôn Trùng Minh.

Tuy nhiên, tôi sực nhớ cha của Trần Hy Tuyền cũng rất ghét tôi, và không dễ để thuyết phục ông ấy hợp tác với Lâm Thịnh một lần nữa.

Tôi nói với Trần Hy Tuyền những gì tôi nghĩ, cô ấy nghĩ về điều đó và nói: "Ba có vẻ ghét anh. Anh đi nói chuyện với ông ấy, chắc ông ấy sẽ không đồng ý ..." Nghe đến đây, trái tim tôi lạnh đi một nửa.

"Nhưng ... ba em rất nghe lời em. Nếu để em đi thuyết phục, hẳn là không có vấn đề gì. " Em..em có một điều kiện ... "

" Điều kiện gì? Anh hứa với em. " Mắt tôi mở to.

" Đừng tỏ ra vui mừng như vậy ... Em nghĩ điều kiện là anh sẽ trở thành bạn trai của em trong vòng bảy ngày.”

Tôi im lặng," Em có thể thay đổi điều kiện khác được không? "

" Không, em chỉ muốn điều này, " Trần Hy Tuyền lắc đầu kiên quyết.

“Tại sao?” Tôi hỏi.

“Em biết anh không thích em, đây có thể là cơ hội duy nhất để em có thể trải nghiệm việc làm bạn gái của anh.”

Tôi cười nhạt, cô gái ngốc nghếch này, tôi thực sự tốt như vậy sao?

“Chỉ, bảy ngày?”

“Chà, chỉ bảy ngày.”

“Được rồi.”

Một tia sáng lấp lánh hiện lên trong mắt Trần Hy Tuyền.

“Nhưng nếu em không thuyết phục được cha em, xem như nãy giờ anh chưa hứa gì nhé.”

“Đừng lo lắng, cha rất thương em. Bây giờ, với tư cách là bạn trai của em, em bị ốm, anh có nên lại đây và ôm em không?” Hy Tuyền ranh mãnh nhấn nhá từng lời.

"Ừm?"

Tôi đồng ý với cô ấy, và tôi tự nhiên nghĩ rằng sẽ có một số yêu cầu như vậy, nhưng vì lợi ích của việc cung cấp nguyên liệu cho Lâm Thịnh và cho mẹ tôi, nó không là gì cả.

Tôi đứng dậy khỏi xe lăn, chậm rãi đi về phía bên phải cô ấy, và ngồi xuống giường.

"Ôm em đi," cô nói.

Tôi vòng tay qua vai cô ấy.

Cô ấy mỉm cười và gục đầu vào ngực tôi với vẻ mặt hạnh phúc

Sau đó Hy Tuyền cầm tay phải của tôi đặt lên mặt cô ấy, ép sát lòng bàn tay tôi vào xoa mặt cô ấy, tay còn lại thì lấy tay trái của tôi đặt lên bụng cô ấy.

Trong vô số đêm cô đơn, có lẽ nàng phải tưởng tượng ra cảnh tượng như vậy vô số lần, nếu không nàng đã không điêu luyện đến như vậy.

"Hạ Minh, em chưa bao giờ có được nước hoa do chính tay anh làm. Anh có thể làm cho em vài chai được không?"

"Được."

"Em muốn có mùi hoa nhài."

"Anh biết rồi”.

"Hạ Minh, em dùng phương thức trao đổi như thế này để anh trở thành bạn trai của em, anh có ghét bỏ em hay không, sẽ cảm thấy em lợi dụng lúc gia đình anh gặp khó khăn mà bức ép anh hay không."

" Không."

" Tại sao. "

" Bởi vì em xứng đáng." Đó là lời thật từ trong tận đáy lòng của tôi.

Trần Hy Tuyền sửng sốt một hồi, sau đó trong mắt có chút lấp lánh, hai tay ôm chặt lấy tôi, “Hạ Minh, cuối cùng em cũng biết được tại sao em thích anh rồi, em hạnh phúc lắm.”

“Hạ Minh, có bao giờ anh đã từng yêu ai trước đây chưa? "

“Anh chưa bao giờ!”

"Thật á? Anh chưa từng có mối quan hệ nào?"

"Ừm."

"Anh rất tốt, lại tài giỏi rất nhiều nữ sinh trong trường thích anh, tại sao anh chưa có mối quan hệ luyến ái nào vậy, thật khó hiểu?"

“Khả năng giới tính của anh có vấn đề” Hạ Minh cười nói (May nó không nói anh yêu bố em, chắc con nhỏ phụt cả cứt)

“Haha, anh còn rất hài hước, em thích sự hài hước của anh.” Hy Tuyền thoải mái dụi đầu cô ấy trong vòng tay tôi.

"Haizz, thật tiếc vì em vẫn đang còn nằm viện nên không thể ra ngoài hẹn hò với anh được. Đợi sau này em xuất viện và anh đồng ý với điều kiện của em, chúng ta sẽ có bảy ngày hẹn hò cùng nhau….. .

"Để toại nguyện ý em, bảy ngày với anh không thành vấn đề."

"Thật vậy không?"

"Ừm."

"Vậy thì tốt, một lời đã định, em nhất định sẽ thuyết phục ba ba cùng mẹ anh tiếp tục hợp tác."

"Ok, anh tin em."

Giữa trưa tôi cùng dì Mẫn Liên đến ăn cơm tại Căn tin của bệnh viện, Hy Tuyền cũng thừa dịp này cơ hồ đem sự tình cùng ba trần thuật.

Trong bữa ăn, dì tôi hỏi: “Con và cô gái đó có chuyện gì vậy?”

“Không có gì đâu dì.”

“Anh bạn nhỏ, giây trước mình là bạn học cùng lớp, giây sau lại ôm hôn thắm thiết như vậy nên có ma nó tin con, thằng nhóc thúi! ” Dì phá lên cười

Không để dì hiểu lầm, tôi đã kể hết đầu đuôi câu chuyện cho dì nghe..

"Không ngờ lại trùng hợp đến như vậy, mà ngươi vì mẹ hy sinh đời trai cũng không có vấn đề gì chứ? Mẹ ngươi mà biết ta bảo đảm với tính khí đó chị ta sẽ gϊếŧ chết ngươi ". Dì lại buông tiếp lời đe dọa.

"Dì giúp con giấu mẹ chuyện này không được sao?."

"Mặc dù là giả, nhưng hãy đối đãi thật tốt với cô gái đó, bảy ngày con phải có trách nhiệm như một người bạn trai thực thụ của cô ấy, dù sao cô bé cũng rất đáng thương." Dì thở dài như kiểu rất cảm thông với Hy Tuyền.

"Con, con hiểu rồi ."

Sau khi ăn xong, tôi trở lại phòng bệnh, cha của Trần Hy Tuyền đã trở về nhà, cô ấy nhìn thấy tôi khẽ nhún vai buông một câu “Anh yêu, nhiệm vụ anh giao cho em đã hoàn thành" khiến tôi thở phào nhẹ nhõm", cuối cùng tảng đá trong lòng tôi cũng được gỡ bỏ xuống.

Tôi đi vào ngồi lên giường, cạnh cô ấy, ôm cô ấy vào vòng tay tôi, “Ba đã đồng ý, chiều nay ba sẽ đi bàn chuyện hợp tác với mẹ.” Hy Tuyền khẽ nói.

“Anh cám ơn em rất nhiều.”

“Vì Cao Thiên Kiện đánh em và cha hắn cũng rất ghét Lâm Thịnh, nghe em nói làm việc với mẹ anh có thể khiến Trùng Minh khốn đốn nên ba đã đồng ý. "

" Hạ Minh, nụ hôn đầu của anh còn không? "

Tôi cảm thấy trong lòng có một linh cảm rất xấu. “Sao em lại hỏi anh thế?”

Thấy tôi ngẩn người suy nghĩ Hy Tuyền tiếp lời, “Anh không cần trả lời câu hỏi này. Em có thể hôn anh được không, đừng lo lắng, em sẽ không hôn lên miệng anh đâu. Đây là nụ hôn đầu tiên của em dành cho một người con trai không phải là ba em”

Tôi do dự một lúc rồi gật đầu.

Sau đó Trần Hy Tuyền cười toe toét và đóng dấu vào mặt tôi.

Môi cô tuy có chút lạnh nhưng cũng rất tinh tế, nơi bị hôn có chút ẩm ướt, nhưng có thể suy đoán được nụ hôn này của cô đã âm mưu từ rất lâu rồi, cô đã tích tụ rất nhiều nước miếng trong miệng cô ấy và ép chặt nó vào môi khi hôn tôi, để nó có thể lưu lại trên mặt tôi nhiều hơn. (Vãi nồi con nhỏ cả tuần chưa đánh răng)

Tôi nghĩ đây là một kiểu sở hữu nào đó trong trái tim cô ấy khi còn là một cô gái.

Tôi cũng không giận lắm, đó đơn thuần chỉ là một nụ hôn, tôi đã chuẩn bị mọi thứ trước khi đồng ý với cô ấy, dù sao thì cha cô ấy đã giúp đỡ mẹ con tôi rất nhiều. (Sau này còn phải húp cả mắm tôm nữa ấy chứ con trai của ta. Haha)

Suốt cả buổi chiều, Trần Hy Tuyền cứ hôn đi hôn lại và vuốt ve gương mặt tôi, một lúc sau thì tôi tê dại, khi đi ra ngoài thì mặt tôi hơi cứng lại vì nước dãi trên đó đã khô.

Mẹ đến đón, tôi chào tạm biệt dì và lên xe ra về.

Trên đường đi, tôi nhìn mẹ tôi, bà ấy có vẻ tâm trạng đang rất tốt, và đôi lông mày luôn cau có của bà ấy đã giãn ra rất nhiều.

“Mẹ, công ty có chuyện gì vậy?”

“Con chỉ cần tập trung học hành thôi là với mẹ là đủ, đừng quá bận tâm cho việc kinh doanh của mẹ.”

“Nguồn cung ứng nguyên liệu đã giải quyết xong rồi hả mẹ?”

“Hả? Làm sao con biết được?” Đôi mắt to của mẹ dấy lên một chút nghi ngờ.

“Con đoán vậy.” tôi cố tình đánh lạc hướng

Mẹ hơi nghi ngờ, nhưng sau khi hỏi tôi một lúc, mẹ bắt đầu thu lại ánh mắt.

Buổi tối ăn cơm xong, mẹ tôi về phòng làm việc như thường lệ, tôi học một lúc thì bắt đầu mày mò chiết xuất mỹ phẩm, vì tôi đã hứa với Hy Tuyền sẽ tặng cho nàng ba lọ nước hoa.

Mẹ tôi vẫn giúp tôi khi tôi tắm, nhưng sau lần trải nghiệm lần trước, mặc dù vẫn còn lúng túng giữa mẹ và con, nhưng mọi thứ đã tốt hơn nhiều.

Ngày hôm sau là chủ nhật, tôi không phải đến trường, lại tiếp tục nhờ mẹ đưa tôi tới bệnh viện.

Bước đến phòng bệnh, bây giờ là tám giờ sáng, Trần Hy Tuyền đã đã tỉnh dậy, cô ngồi ở trên giường nhìn ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ, băng gạc trên mặt đã được gỡ ra, lộ ra khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, còn lại vài vết bầm nhưng không đủ che lấp đi vẻ đẹp của cô.

Nghe thấy tiếng mở cửa, cô ấy quay lại thì thấy là tôi, trên mặt mang theo nụ cười, "Hạ Minh, anh đến rồi à?"

Tôi đi đến cái ghế bên cạnh giường rồi ngồi xuống, lấy nước hoa trong túi giấy đưa cho cô ấy, “Anh tự chiết xuất hương nhài cho em đó.”

“Không phải là chỉ ba chai như em yêu cầu? Anh còn làm cho em thêm hai chai nữa? "Nụ cười trên mặt nàng như muốn vỡ òa vì hạnh phúc. Hy Tuyền cầm lấy chai nước hoa, ngắm nghía một hồi rồi đưa nó lên mũi ngửi thử thần thái lộ ra vẻ mê hoặc," Oa, mùi thơm quá."

" Em thích là tốt rồi. ”

“ Đương nhiên là thích, cám ơn anh. Hạ Minh! ”

Trần Hy Tuyền bỏ chai nước hoa xuống, tự nhiên ôm cổ tôi hôn lên mặt tôi.

Cả buổi sáng, tôi trò chuyện và xem TV với Trần Hy Tuyền. Khi tôi dùng bữa với dì vào buổi trưa, dì nói với tôi rằng mẹ tôi đã thiết lập quan hệ hợp tác với cha của Trần Hy Tuyền và bộ phận R&D đã có thể tiến hành nghiên cứu và phát triển một cách suôn sẻ trở lại.