Chương 1: Bông Hồng Thép

Trong phòng họp của tập đoàn Lâm Thịnh, bầu không khí yên lặng đến đáng sợ, xung quanh bàn tròn chật ních nhân viên nam nữ sang trọng trong bộ cánh veston và giày da.

“Vậy… không ai dám?!” Đột nhiên một tiếng quát lạnh lùng phá tan bầu không khí ngột ngạt, một giọng nói không chứa đựng nhiều cảm xúc, cũng như không có tức giận, mà chỉ toát lên sự kiêu ngạo kèm theo sự lạnh lùng thâm thúy.

Ngay khi giọng nói phát ra, tất cả mọi người đều cúi đầu xuống, giống như những con vật trong sở thú đã được thuần hóa.

Người đang to tiếng đó không ai khác là mẹ tôi,

Vì mẹ cần gặp tôi, nên tôi đã đợi cô ấy ở đây trong buổi họp này ở hàng ghế sau.

Có vẻ như không ai trong hội đồng quản trị có thể giúp mẹ, vì vậy mẹ rất tức giận, và đã đập vỡ liên tục hai tách trà trong cuộc họp.

Mẹ luôn là người rất tốt tính, tuy hơi lạnh lùng và nghiêm khắc nhưng mẹ hiếm khi mất bình tĩnh, có vẻ như những gì đã xảy ra thực sự khiến mẹ xúc động.

"Lần này ... các sản phẩm của Trùng Minh đã vượt trội chúng ta về mọi mặt, và chúng tôi ... thực sự bất lực", một nam giám đốc lên tiếng. Đó là chú Hạ Quá Ninh, em ruột của cha tôi, là một người có địa vị cao trong công ty lên tiếng. Chú luôn làm việc rất bài bản, nhưng giờ đây chú phải nhận thất bại, có thể hiểu rằng những vấn đề mà công ty đang gặp phải lần này là thực sự khó khăn.

"Tại sao? Tại sao họ có thể phát triển một sản phẩm như vậy mà chúng ta lại không thể? Mỗi năm công ty chi hơn 100 triệu tệ cho bộ phận R&D. Bộ phận R&D đang làm gì, rốt cuộc chúng ta đang trả lương cho một đám vô dụng? ! "

Mẹ trong lúc tức giận vẫn không ngừng quát. Nắm tay đập mạnh lên mặt bàn một cái" chát ", nhìn thấy bộ dạng tức giận của bà, tôi không khỏi có chút kinh hãi, bởi vì mẹ cũng rất nghiêm khắc với tôi, nếu có vấn đề gì trong việc học hành của tôi, tôi sẽ không dám nhìn cô ấy khi tôi về nhà.

Trưởng bộ phận R&D đứng dậy và nói, "Chủ tịch, bộ phận R&D đã làm việc rất chăm chỉ, xin hãy tin ở chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ có thể phát triển sản phẩm vượt qua Trùng Minh trong một khoảng thời gian ngắn"

"Một thời gian ngắn? thế nào là ngắn? Một tuần? Một tháng? Ba tháng? Hay nửa năm? Anh lấy cớ đó để hoãn binh, và đã có lần nào thực sự thành công?! "

"Chủ tịch, tôi ... tôi ..."

"Cút hết, cút hết khỏi đây! Cút ngay!" Mẹ chỉ ra cửa cửa cổ nổi gân xanh.

Như nhận được lệnh ân xá, mọi người vội vã rời khỏi cuộc họp. Chưa đầy một phút, cả hội trường vốn chật kín người cách đây vài phút trước đã không một bóng người.

Tiếp theo, đó là thảm họa của chính tôi. Phòng họp chỉ còn tôi và mẹ, bầu không khí lạnh lẽo đến mức khiến tôi không khỏi rùng mình.

Tôi cúi đầu không dám nhìn mẹ, không biết mẹ có đang nhìn mình không, chỉ nghe thấy tiếng thở gấp gáp vì tức giận của mẹ. Tôi có thể nhìn thấy bộ ngực đầy đặn của cô ấy được bọc trong chiếc áo sơ mi trắng đang lên xuống nhịp nhàng. Dưới ngực là vòng eo thon thả như đồng hồ cát. Bùng nổ trong chiếc váy bó sát hông là cặp mông căng mọng như hai trái đào, dưới làn váy là một đôi chân ngọc thon gọn ôm chặt lấy cô. Đôi quần tất màu da người ẩn dấu làn da trắng nõn và mềm mại, và đôi giày da cao gót màu đen toát lên vẻ sang trọng.

Tôi không khỏi cảm thấy khó thở, và mặc dù bà là mẹ tôi, tôi không thể không nghĩ như vậy vào lúc này.

Mẹ tôi là một người đẹp nổi tiếng quyến rũ trong giới kinh doanh, và các đối thủ của cô đã phong cho cô danh hiệu "Bông hồng thép". Bởi vì cô ấy là người đứng đầu của tập đoàn Lâm Thịnh, người chịu trách nhiệm quyết định sự thành bại của tổ chức bằng việc đưa ra các quyết định cấp cao, giống như một vị hoàng đế thời xưa, mọi đối thủ của cô ấy đều khϊếp sợ cô. Công ty được thành lập cách đây chưa đầy mười năm, dưới sự lãnh đạo của bà, nó đã phát triển thành tập đoàn và đã được xếp hạng trong số ba tập đoàn hàng đầu ở Ma Đô (1) trở thành một đế chế thực sự trong lĩnh vực mua sắm.

Và vì vẻ ngoài xinh đẹp cộng với tính cách lạnh lùng không giao du đến gần người lạ nên cô có cái biệt danh này.

Tôi rất sợ mẹ, mẹ rất nghiêm khắc với tôi, khi tôi có biểu hiện sa sút trong học tập là bà sẽ khiển trách tôi ngay lập tức và chỉ ngay ra cho tôi những yếu kém, không bị trừng phạt về mặt thể xác mà tôi chỉ đối mặt với một thái độ lạnh lùng đến thấu xương. Rồi bà giao cho tôi hàng đống bài tập khác nhau, nếu tôi không hoàn thành, cô ấy sẽ không nói chuyện với tôi trong suốt khoảng thời gian đó, tôi rất thương mẹ nên mỗi khi mắc lỗi, tôi sẽ chăm chỉ học tập để khắc phục nó.

Như bao đứa trẻ trong gia đình, chúng sẽ ghét sự hà khắc của bố mẹ nhưng tôi thì không, ngược lại tôi rất biết ơn mẹ, chính những yêu cầu khắt khe của mẹ đã hình thành nên tôi ngày hôm nay.

Tôi không bao giờ rơi khỏi tốp 10 của lớp mỗi khi đi thi. Trong lãnh vực thể thao, mỗi lần tham gia các môn chạy nước rút và chạy đường dài trong đại hội thể dục thể thao của trường, tôi đều nằm trong tốp 3. Ngoài ra, tôi còn rất thích nhϊếp ảnh, và tác phẩm của tôi đã được xuất bản trong ba ngày liên tiếp. Theo đề xuất hàng đầu về hạng mục nhϊếp ảnh của Nhật báo Modu. Tôi tốt bụng, khiêm tốn, hiền lành nên các giáo viên, bạn bè, người thân và hàng xóm đều rất quý mến tôi, và tôi chưa bao giờ làm xấu mặt mẹ tôi ở bên ngoài.

Dù mẹ không bao giờ khen tôi và cũng ít khi cười với tôi, nhưng tôi biết rằng mẹ rất yêu tôi, tôi đã vô tình đọc được nhật ký của mẹ, ở trang cuối cùng mẹ đã viết: “Không phải là mẹ không yêu con, chỉ là ba con không còn nữa, gia đình này về sau sẽ phải phụ thuộc vào con, nếu bây giờ mẹ không huấn luyện con, sau này con sẽ khổ hơn nữa, mẹ đều vì lợi ích của con”.

Bởi vì cuốn nhật ký này, nên tôi không bao giờ ghét mẹ tôi, tôi luôn dành tình yêu vô bờ bến cho mẹ.

Bố tôi đã mất cách đây mười năm, khi tôi mới 8 tuổi, công ty vừa mới thành lập, mẹ tôi một mình nuôi tôi và gánh trên vai cả gánh nặng của công ty, mẹ không chỉ có trách nhiệm nuôi dạy tôi mà còn phải lo toan công việc của công ty. Có thể hình dung được rằng một người phụ nữ đã phải chịu áp lực đến thế nào. Hơn nữa, còn có sóng gió của thương trường, một mỹ nhân như mẹ hết lần này tới lần khác bị một số đối thủ thị phi quấy nhiễu, danh tiếng dần dần bị hủy hoại. Nhưng cô ấy không bao giờ buông xuôi, cô ấy lấy những lời đàm tiếu, vu khống đó làm động lực, từng bước làm cho công ty ngày càng lớn mạnh và tát vào mặt những kẻ đó bằng những hành động thiết thực.

Tôi thường xuyên thấy mẹ trốn trong phòng khóc thầm, mẹ cũng là phụ nữ, yếu đuối lắm, mẹ muốn dựa dẫm, nhưng hoàn cảnh hiện tại khiến mẹ phải tự lực cánh sinh.

Sau bao nhiêu năm, tôi thực sự ước mình có thể lột bỏ lớp ngụy trang của mẹ và ôm ấp, chăm sóc người. Đây là ước mơ cả đời của tôi.

…………………………………………………………………..

Với một tiếng ho nhẹ từ mẹ, tôi bị kéo trở lại thực tại.

“Nói cho mẹ biết, lần này mẹ sẽ phạt con như thế nào?”

Mẹ ngồi trên chiếc ghế xoay văn phòng màu đen, khoanh tay trước ngực, chân bắt chéo chữ ngũ, đảo mắt nhìn tôi.

Tôi hơi hoảng sợ không hiểu lý do gì, tôi ngồi trên ghế sô pha bên trái phòng họp và nắm chặt tay, “Mẹ, mẹ biết rồi à?”

“Cô giáo chủ nhiệm đã gọi cho mẹ rồi, lần này con xao lãng trong việc học hành vì gần đây con đã yêu một cô bạn gái ở lớp bên cạnh. Bây giờ mẹ muốn con nói cho mẹ biết, có phải vậy không? "

" Không, không phải vậy đâu. "

" Vậy ý của con là gì? Giáo viên của con đang vu khống cho con à? "

" Đó, đó không phải là ý của con. " Tôi lắp bắp trả lời

" Nếu vậy thì tại sao điểm số của con lại giảm? Ngoài ra, con có mắc bệnh tự mãn hay không? !”

Con… con…”

“Tuần sau đừng nói chuyện với mẹ nữa, con hãy tự kiểm điểm bản thân thật tốt, nếu như chuyện này lại xảy ra vào kỳ thi tháng sau, xem con sẽ đối phó với mẹ như thế nào!”

Mẹ. cầm túi da Chanel bên cạnh đứng lên, lộ ra dáng người uyển chuyển yêu kiều, không thèm quay đầu lại và ra lệnh: “Về nhà!”

Sau đó ngoe nguẩy giày cao gót bước ra ngoài.

Tôi mang cặp sách và bước ra ngoài với cái đầu rũ rượi.

Khi tôi bước ra ngoài, bởi vì hội đồng quản trị đã về hết, cơ bản không có vị trí nhân viên nào ở đây, hầu như không có người, chỉ có nhân viên bảo vệ chào mẹ tôi một cách kính cẩn, mẹ tôi gật đầu một cái rồi đưa tôi vào trong thang máy.

Về đến nhà, mẹ chưa kịp thay quần áo đã bỏ túi xách, thay dép rồi vào bếp nấu ăn. Tôi sợ đến mức không dám mở TV, trên bàn cà phê trong phòng khách, tôi lục đống bài tập trong cặp sách và bắt tay vào làm. Nếu không lọt vào top 10 trong kỳ thi tháng tới, tôi không đủ tư cách xem tivi, có những lần tôi bị mẹ mắng như vậy vì một lý do nào đó, tôi cũng không nhớ rõ lắm.

Không bao lâu sau, tôi lờ mờ nghe thấy một số âm thanh vọng ra từ nhà bếp, tôi vểnh tai lên để lắng nghe.

“Cao tiên sinh, lại là ông”.

"Cao tiên sinh, ông đang mơ! Cho dù tôi, Lâm Mẫn Nhi, có là góa phụ cả đời, tôi cũng không bao giờ lấy ông, tên khốn kiếp này!"

Sau khi mẹ tôi nói những lời này, bà ấy không nói thêm nữa, tôi không nghe thấy một số câu trước đó, nhưng chúng có lẽ là một số lời đe dọa đối với mẹ tôi từ phía bên kia.

Tôi biết một số chi tiết về điều này. Cao tiên sinh là chủ tịch của tập đoàn Trùng Minh, khi còn trẻ ông ấy đã từng cầu hôn mẹ, không may thay, bố anh ấy mới là người đến trước.

Sau tai nạn và cái chết của bố tôi, nên ông lại bắt đầu theo đuổi mẹ, mẹ tôi đã giữ mình như ngọc, mẹ không đồng ý, chưa kể mẹ tôi còn muốn duy trì sự thuần khiết. Cho dù bà muốn tìm người nương tựa, mẹ cũng sẽ không bao giờ chọn một người như Cao tiên sinh.

Chú thích: (1) Ma Đô là một tên gọi khác của Thành phố Thượng Hải.