Ông Phúc nhìn Tư với vẻ mặt đầy lo lắng khẽ hỏi: – Cậu… cậu… chắc chứ..?
Tư lưỡng lự:
– Tôi… tôi chắc, mà bây giờ cũng không thể làm khác được. Tôi chỉ nhớ một lần nhìn sư phụ cho một thằng nhóc ăn cái viên này. Nghe mẹ nó nói thằng nhóc bị chảy máu trong, dạng như nội thương. Mà tôi cũng không nhớ là viên màu đen hay màu nâu nữa. Trước giờ tôi không học mấy cái này… Tôi chỉ học cách xem mả, bốc mộ, rửa xương, đào huyệt… .
Ông Phúc tròn mắt:
– Thế lỡ cậu cho thầy uống sai thuốc thì sao..?
Tư đáp:
– Dù sao cũng là thuốc, không bổ ngang cũng bổ dọc… .Còn hơn để thầy tôi nằm như thế này. Hơn nữa nếu thầy mà không tỉnh mọi chuyện chưa xong đâu, ông cũng nghe thấy còn gì…
Ông Phúc không dám cản nữa bởi những lời Tư nói là đúng, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Tư khẽ đẩy miệng thầy Tàu mở ra rồi đưa viên thuốc vào, nâng đầu thầy tàu dậy Tư cho thầy uống chút nước xong nhẹ nhàng hạ xuống. Chỉ có một bài thuốc là Tư rõ nhất đó là thuốc chữa xương cốt. Bởi chính Tư đã được sư phụ dùng loại này bó cho trong một lần bị rạn xương khi nhấc quan tài ra khỏi huyệt.
Thứ thuốc màu trắng trắng nhuyễn như vôi này là một loại thuốc dùng để đắp khi gãy xương. Lập tức Tư đắp thuốc vào tay cho sư phụ, sau đó dùng nẹp cố định những phần bị gãy rồi băng bó lại. Tuy nhiên Tư làm khá vụng về, làm xong Tư lau mồ hôi hột khẽ nói:
– Không biết mình cố định có đúng không nữa… ?
Quay sang nhìn ông Phúc đang ôm vai tỏ vẻ đau đớn Tư bảo:
– Ông lại đây sẵn thuốc tôi đắp luôn cho ông… ?
Khổ nỗi nãy giờ nhìn Tư nẹp xương cho thầy tàu ông Phúc cũng gai hết người, mỗi lần Tư kẹp thanh nẹp vào tay thầy tàu là một lần ông Phúc nuốt nước bọt kinh hãi. Lúng túng ông Phúc đáp:
– Thôi… thôi… .để lát nữa tôi tự đi xem… Cũng không phải gãy, hình như trật khớp thôi…
Nhưng Tư không chịu, dường như sau khi chữa cho thầy tàu xong cái máu thầy thuốc trong Tư bỗng trỗi dậy, Tư kéo ông Phúc xuống ghế rồi vạch áo ra xem phần bả vai. Chỗ bả vai có hơi sưng tấy, nắn nắn một vài chỗ Tư hỏi như thần y: – Chố này có đau không..?
Ông Phúc nói:
– Chỗ đấy không đau…
Tư ấn chỗ khác rồi hỏi lại câu vừa rồi, lần này ông Phúc thét ầm lên: – Đau đau… .Đau chết được…
Tư gật gù:
– May quá, đúng là trật khớp thật… Ông ngồi im nhé, ngày bé tôi có nắn khớp cho con Hen nhà tôi..
Ông Phúc thở phào:
– Con Hen là em cậu à..?
Tư trả lời cụt lủn:
– Không, nó là con chó nhà tôi… Vì nó gầy nên tôi gọi nó là Hen, trong từ Hen Suyễn ấy… ..
Ông Phúc tái mặt chưa kịp phản kháng thì một tiếng:
‘’ Cục’’
Vang lên, lúc này ông Phúc mới:
– Á… … .á… … .đau… .
Nhưng ngay sau đó mặt ông Phúc khẽ giãn ra, ông cựa cựa cánh tay thấy không còn đau nữa, ông cử động mạnh hơn thì quả thật tay ông đã hết bị trật khớp. Tư nói:
– Sao, hết đau rồi phải không..?
Ông Phúc cười vui mừng:
– Hết thật rồi, cậu giỏi quá đi mất… ..Mà thật là cậu chỉ nắn khớp cho con chó thôi hả… ?
Tư cười đáp:
– Tôi đùa thế cho ông không chu ý vào chỗ đau thôi. Nhà tôi không nuôi chó… .Cái này là tôi học được của ông ăn mày trong làng tôi đấy. Yên tâm đi… Ông Phúc nói:
– Thế mà làm tôi hết hồn… .
Tư quay lại chỗ thầy tàu khẽ cúi đầu xuống nghe xem tim của ông còn đập không. May mắn là thầy tàu chỉ bất tỉnh mà thôi, ngồi trông thầy Tư hỏi ông Phúc:
– Sao trên tầng lại có nhiều gương vậy..? Ông Phúc đáp:
– Thì cậu không nhớ cái hôm đầu mà thầy nói chúng ta chuẩn bị mỗi người một việc à. Tôi được giao cho trong hôm đó phải lắp thật nhiều gương trong phòng, sau đó phải phủ vải đen che đi. Tôi tưởng cậu cũng biết…
Tư đáp:
– Hóa ra hôm đông người chuyển đồ vào đây là họ chuyển gương đến à..? Sao tôi biết được vì lúc đó tôi đang canh cho sư phụ làm bùa bên trong, với lại họ chuyển gương lên cũng đều phủ kín vải…
Ông Phúc nói:
– Thì thầy dặn tôi thế mà, mọi việc phải làm một cách bí mật bới thầy sợ trong làng có tai mắt hoặc sợ con quỷ sẽ biết. Thế còn cậu làm gì..?
Tư trả lời:
– Tôi dùng muối trắng đã được đảo nóng, rồi trộn chung với gạo nếp giã nhuyễn sau đó rải một vòng bao quanh ngôi nhà. Còn nữa thầy còn dặn tôi đun nóng rượu với thật nhiều gừng giã nhỏ. Xong xuôi tôi đổ vào chậu nhỏ mang lên cho thầy, nhưng cũng không được vào trong phòng.
Cả hai im lặng nhìn nhau vẫn không thể hiểu nổi thầy Tàu đã làm những gì trong căn phòng lúc đó. Tư chỉ biết khi Tư nghe thấy tiếng gương vỡ lần thứ hai thì không thể chịu nổi nữa, dù rất sợ nhưng Tư vẫn đạp cửa xông vào. Và quả thật Tư suýt chết khi bị dọa cho đến không cử động nổi. Tư chỉ nhớ được rằng mình đã điên loạn khi thấy con quỷ bẻ gãy tay sư phụ lúc ông cố giữ nó và bảo Tư chạy đi.
Sờ tay vào túi Tư lấy con dao màu đỏ như máu có cán được quấn dây gai ra nhìn ngắm. Chắc chắn con dao này vô cùng đặc biệt, mọi chuyện cứ như được ông trời sắp đặt. Vào cái ngày hai thầy trò tìm đến ngôi chùa ma, vì cảm nhận được sự nguy hiểm nên thầy tàu đã giao lại con dao cho Tư như một tín vật. Tư cũng không thể ngờ rằng hôm nay chính Tư lại dùng con dao này để cứu mạng tất cả mọi người.
Vốn là người trân trọng sư phụ nên Tư luôn giữ con dao trong người, nhìn nó chỉ có màu đỏ là đặc biệt còn lưỡi dao cũng đã cũ, đôi chỗ còn bị mẻ… .Vậy mà những nhát dao Tư đâm vào người, vào đầu con quỷ đều khiến nó gầm rú lên một cách đau đớn cho đến khi cả cái xác bất động, từng mảng thịt rã xuống. Con dao quả thật đặc biệt, mấy chục năm qua có lẽ ngay bản thân thầy Tàu cũng không hiểu dụng ý của vị đạo sĩ năm xưa khi cho ông con dao là có ý gì. Một lần nữa câu chuyện về vị đạo sĩ cưu mang thầy tàu tiếp tục được khẳng định, ông ta có thể tiên đoán được sự việc. Dù đuổi thầy tàu đi nhưng vị đạo sĩ vẫn luôn bên cạnh giúp đỡ người đệ tử khốn khổ.
Bản thân thầy tàu khi nhìn thấy con quỷ bị hạ bởi con dao cũng đã nhận ra điều đó. Nhưng ông nói đống bùn nhão từ xác thối kia chỉ là phần xác, nó vẫn chưa chết… .Nhưng chi tiết thế nào sẽ không ai biết nếu như ông cứ mãi bất tỉnh thế này. Lau mặt cho thầy Tư nhìn những nếp nhăn trên gương mặt già nua, gầy gò đã trải qua gần hết cuộc đời vẫn không cách nào cứu rỗi được bản thân mà thoáng đau buồn:
– Thầy không thể chết được… .Chắc chắn như thế… Vì thầy nói con đường nợ nghiệp của thầy vẫn chưa trả hết..
Trời bừng sáng, ông Phúc bắt đầu đun nước ngũ vị, thắp nhang trầm theo lời Tư dặn. Sau đó ông bí mật lên trên tầng hai dọn dẹp những gì còn sót lại sau cuộc ác chiến đêm qua giữa ba người và con quỷ. Cái xác giờ đây chỉ còn là một bãi bùn đen xì thối hoắc, cả căn phòng bốc lên một mùi xú uế của tử thi… .Phải mở hết cửa phòng cho ánh nắng chiếu vào, gần một ngày ông Phúc mới dọn dẹp xong bãi chiến trường.
Làng Thượng hôm nay yên ắng vô cùng, tiếng chim hót líu lo sau vườn khiến tâm hồn con người ta khẽ lắng lại. Ngoài đường tiếng bước chân đi lại của dân làng trong nắng sớm có chút rộn rã hơn mọi ngày. Cả đêm qua trong làng không có thêm đứa trẻ con nào bị bắt cóc.
Đang lau dọn bỗng nhiên ông Phúc rùng mình khi phát hiện một bóng đen vừa nhảy qua xà nhà:
“ Miao… Ngao… ..Ngao… Miao… ”
Một con mèo đen xì tai dài, mõm dài, duôi dài đang ngồi chồm chỗm trên xà nhà nhìn ông Phúc bằng đôi mắt đỏ lòm đáng sợ.