Chương 18

Ba người Giang Thư Hàm giao bạc, vào huyện thành, rất nhanh đã bị sự yên tĩnh bên trong làm cho sợ ngây người.

Rõ ràng hai bên có nhiều cửa hàng như vậy, nhưng cửa hàng nào cũng đóng chặt cửa, đầu đường cuối ngõ chẳng có một ai, giống như một tòa thành trống không, yên tĩnh đến mức dù cho một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Đây là cảnh tượng trước nay bọn họ chưa từng thấy.

“Chẳng lẽ hôm nay là ngày nộp thuế?” Hứa Trọng Văn suy đoán, không đúng, nộp thuế thì phải đông đúc chứ.

“Không phải mới giao cây trồng vụ hè sao? Tại sao mới tháng Giêng đã bắt nộp thuế?” Tộc trưởng không chút nghĩ ngợi phản bác. Nhưng ngay sau đó, ông ấy lại nghĩ đến lời nữ chưởng quầy từng nói, huyện lệnh nơi này lòng tham không đáy, thuế má rất nặng. Cho nên rất có khả năng tháng Giêng đã bắt nộp thuế, ông ấy nặng nề thở dài một hơi.

Một trận gió lạnh thổi tới, không khí tăng thêm vài phần lạnh lẽo, Giang Thư Hàm cầm lòng không đậu mà chà xát khuôn mặt, nhíu mày, “Nếu tên huyện lệnh này mà cứ tiếp tục làm bừa, thật sự rất dễ xảy ra chuyện.”

Nước có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền. Nói đến cùng, dân chúng mới là chủ nhân của quốc gia này. Huyện lệnh không lấy dân chúng làm chủ, sớm muộn gì cũng gặp quả báo.

Ba người không tìm thấy ai hỏi đường, chỉ có thể đi về phía trước. Huyện nha luôn là nơi chiếm diện tích lớn nhất, rất dễ tìm.

Ba người đi được mấy trăm bước, đột nhiên đầu ngõ truyền đến âm thanh ồn ào đinh tai nhức óc. Dựng lỗ tai cẩn thận nghe ngóng, giống như truyền đến từng tiếng hoan hô.

Chẳng lẽ bọn họ đoán sai rồi, hôm nay không phải ngày nộp thuế mà là ăn mừng dịp gì đó sao?

Ba người đưa mắt nhìn nhau, sau đó bước nhanh về phía trước.

Bọn họ vừa mới chạy được vài bước, thân thể giống như bị điểm trúng huyệt đạo, lập tức đứng im.

Chỉ thấy hàng ngàn hàng vạn người dân đổ về cuối phố, bọn họ đang hô hào, giơ tay điên cuồng hò hét, trong tay nam nhân trước mặt còn đang cầm một thứ lay lay.

Bọn họ đứng cách quá xa nên không thể nhìn rõ đó là thứ gì, nhưng đến gần rồi, đôi mắt bọn họ lập tức trừng lớn hơn cả trâu linh.

Đến cả Giang Thư Hàm đã từng gϊếŧ người cũng bị cảnh tượng trước mặt dọa cho ngây ngốc.

Đó… Đó là một cái đầu người.

Nam nhân kia túm lấy tóc của cái đầu, vung vẩy khắp nơi, phần cổ vẫn còn chảy máu, theo động tác của hắn, máu tươi bắn lên mặt những người kia.

Nhưng mọi người một chút cũng không sợ hãi, ngược lại còn vô cùng hưng phấn, cười đến tùy ý bừa bãi, cả khuôn mặt đều giãn ra, đó là nụ cười thỏa thuê đắc ý, thậm chí còn trở nên có chút điên cuồng trong mắt Giang Thư Hàm, những người này không còn tỉnh táo nữa rồi.

Ba người đều ngây ngốc, không nhúc nhích đứng im tại chỗ, đờ đẫn nhìn đám người hướng về phía bọn họ.

Chờ bọn họ phản ứng lại, đám người đã vọt tới trước mặt, mắt thấy sắp đυ.ng phải, ba người Giang Thư Hàm nhanh tay lẹ mắt chạy sang cái hẻm nhỏ bên cạnh.

Trong lòng Giang Thư Hàm đã mơ hồ có suy đoán, bắt lấy một đại nương tuổi tác xấp xỉ cô từ trong đám người, “Đại muội tử, các ngươi đây là?”

Đại nương kia đang vô cùng hưng phấn, nghe cô nói vậy thì liếc xéo một cái, “Các ngươi không phải người huyện chúng ta?”

Giang Thư Hàm gật đầu, “Đúng vậy, chúng ta là người xứ khác, trùng hợp đi ngang qua.”

Đại nương vỗ đùi kích động nói, “Ai da, thế thì các ngươi gặp may rồi. Chúng ta vừa mới gϊếŧ chết tên quan chó má này đấy.” Nói tới đây, bà ta nghiến răng nghiến lợi nói, “Tên cầm thú này không coi dân chúng là con người. Ta chỉ hận không thể ăn thịt uống máu hắn.” Nói tới đây, bà ta liên tục phất tay với Giang Thư Hàm rồi chạy đi, “Không được, ta phải đi xem đầu tên quan chó lợn này quan treo ở cửa thành.”

Trong lòng Giang Thư Hàm thở phào nhẹ nhõm.

Dân chúng ùa ra xem náo nhiệt, giống như tất cả mọi người trong thành đều ra ngoài dạo phố vậy.

Đừng nói người hiện đại như Giang Thư Hàm, ngay cả người cổ đại như tộc trưởng và Hứa Trọng Văn cũng chưa từng thấy huyện lệnh nào bị dân chúng oán giận nhiều như thế. Đây là đã bị biết bao nhiêu người hận chứ. Không ngờ những người dân uất ức đến cùng cực đó cũng đứng lên phản kháng.

Ba người đứng bên cạnh chờ hồi lâu, rốt cuộc đoàn người cũng tản đi.

“Chúng ta trở về thôi.” Giang Thư Hàm mỉm cười, không cần giao phí vào thành. Bọn họ có thể tiết kiệm kha khá tiền.

Tộc trưởng nhíu mày, nhìn về phía bên kia đường.

Chỉ thấy một đám người đang hùng hổ lại đây.

So với đám người trước, hầu như chẳng có ai là đi tay không.

Không phải ôm ghế thì là nâng bàn, mấy thứ này tạo hình độc đáo, đều được làm từ gỗ có chất lượng tốt nhất, vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ.

Đến cả đồ trong nhà huyện lệnh cũng không buông tha.

Tộc trưởng ý bảo hai người đuổi theo, “Nói không chừng những người đó sẽ thiêu hủy huyện chí. Chúng ta mau đi ngăn cản.”

Đối với người đọc sách mà nói, sách là thứ vô cùng quan trọng, có dùng bao nhiêu bạc cũng không thể mua nổi.

Nói xong, ông ấy không màng hình tượng vén áo choàng lên, chạy như điên trên đường cái. Hứa Trọng Văn đuổi sát theo sau.

Đáng thương thay, bộ xương già như Giang Thư Hàm cũng phải chạy theo bọn họ.

Truyện [Người Mẹ Năng Lượng Cao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn.

Ba người chạy một mạch đến huyện nha, tộc trưởng tìm thấy kho sách, đây là nơi chuyên bày biện hồ sơ ở huyện nha.

Trước cửa kho sách có mười mấy người đứng vây quanh, có một nam tử đang giơ đá lên đập khóa.

Giang Thư Hàm chậm hơn hai người kia vài bước, chờ cô đến nơi, cái khóa vừa hay bị nam tử kia phá được, rơi xuống mặt đất.

Đám người vọt vào, bên trong vô cùng lộn xộn, xác định chỉ có sách, bọn họ ném toàn bộ xuống đất, không ngừng dậm chân phát tiết lửa giận của chính mình.

Người cầm đầu tức muốn hộc máu nói, “Mất bao nhiêu công mới mở được, ai ngờ bên trong chỉ toàn là sách. Ta dùng một mồi lửa đốt sạch nhé?”

Tộc trưởng bị dọa cho nhảy dựng, không màng đối phương đông người, lao đến ngăn cản, “Không được! Không được!”

Người cầm đầu quay lại, lướt qua đám người nhìn về phía tộc trưởng, ánh mắt lạnh băng, “Sao lại không được. Tên quan chó má này không coi dân chúng là người, ép chúng ta mùa đông đi khai thác đá, cha mẹ ta đã bị chính hắn hại chết. Ta đốt sách của hắn thì sao?”

Tộc trưởng coi sách như mạng, làm sao có thể trơ mắt nhìn sách bị thiêu hủy ngay trước mặt mình. Ông ấy chen vào, chắn trước mặt người nọ, “Không được. Ngươi không thể đốt đống sách này, trừ phi dẫm lên người ta.”

Hứa Trọng Văn cũng chen tới, cùng tộc trưởng thấy chết không sờn, “Cả ta nữa.”

Đây là định lấy cái chết ra để đe doạ. Giang Thư Hàm vỗ trán, có phải hai người này bị ngốc không vậy. Chiêu lấy cái chết uy hϊếp chỉ hữu dụng đối với những người để ý đến nhân tài như bọn họ, hoặc là không để bụng hay chê cười bọn họ.

Quả nhiên, vừa dứt lời, người cầm đầu nọ không tin là hai người thật sự yêu sách, hướng về những người khác cười nhạo một tiếng, “Nhìn kìa, hoá ra tên quan chó má kia vẫn còn đồng phạm. Các huynh đệ, chúng ta tuyệt đối không thể tha cho bọn chúng.”

Những người khác hung thần ác sát vây quanh hai người tộc trưởng.

Mắt thấy đám người này sắp gây bất lợi cho bọn họ, Giang Thư Hàm vội tiến tới, tươi cười nói, “Mọi người đừng nóng vội. Bọn họ cũng là vì muốn tốt cho các ngươi thôi.”

Người cầm đầu nọ bật cười, “Sao lại tốt cho chúng ta?”

Giang Thư Hàm chỉ vào đống sách phía sau hắn, “Chỗ này đều là hồ sơ bản địa. Tức là chứng cứ tên quan chó má kia thu thuế cắt cổ vô tội vạ. Có chứng cứ phạm tội, triều đình sẽ không dám gϊếŧ những nghĩa sĩ kia. Các ngươi nghĩ mà xem, những nghĩa sĩ đó mạo hiểm tính mạng lấy lại công bằng cho chúng ta. Chúng ta lại vì nhất thời tức giận mà tiêu hủy chứng cứ phạm tội, như vậy chẳng phải là dồn bọn họ vào chỗ chết sao?”

Người cầm đầu nọ ngây ngẩn cả người, những người bên cạnh cũng cảm thấy Giang Thư Hàm nói có lý.

Tên tham quan này thu nhiều thuế như vậy, số tiền tham nhũng được chắc chắn sẽ ghi vào sổ. Bằng không làm sao hắn biết được ai nộp thừa, ai nộp thiếu?

Người cầm đầu thấy mọi người rút lui có trật tự, bèn liếc mắt nhìn Giang Thư Hàm một cái, cũng cảm thấy đối phó với hai người này không thú vị, huống chi hắn vẫn còn chuyện khác phải làm, đành phất tay với những người khác, “Đi, chúng ta đến mấy nơi khác xem.”

Rất nhanh, đám người đi về phía sân sau. Đó mới là nơi chứa nhiều tiền của nhất.

Đám người đi rồi, tộc trưởng và Hứa Trọng Văn đồng loạt chắp tay về phía cô, “Đa tạ!”

Giang Thư Hàm xua tay, “Các ngươi đi vào đi, xem có hồ sơ nào tương đối quan trọng thì mau đào cái hố chôn xuống. Ai biết lại có người đến đốt nữa không. Chúng ta cũng không thể cứ ở đây canh giữ được.”

Tộc trưởng và Hứa Trọng Văn gật đầu đồng ý.

Giang Thư Hàm không có hứng thú đối với sách vở. Cô xoay người đi vào sân sau.

Khắp nơi đều là người. Lúc này, vườn hoa được bày biện tinh xảo vô cùng lộn xộn. Đám hoa cỏ cây cối trước kia được chăm sóc tỉ mỉ nay lại bị người tùy ý dẫm đạp.

Cho dù Giang Thư Hàm có không biết gì về hoa cỏ, nhưng cô cũng nhìn ra mấy thứ hoa cỏ này có giá trị vô cùng xa xỉ.

Nhưng những người này lại coi đám hoa cỏ đó là thứ bỏ đi, tùy ý dẫm lên, có lẽ những bông hoa quý báu đẹp đẽ đó đã không thể cứu vãn được nữa rồi. Trong lòng Giang Thư Hàm âm thầm cảm thấy tiếc nuối.

Cô đi lên phía trước vài bước, nhìn thấy có không ít người đang ôm đồ từ trong phòng ra, có rất nhiều bình hoa, chén đĩa, còn có cả gối đầu.

Thậm chí còn có người cầm nông cụ đào bới trong vườn, giống như muốn đào ba thước đất tìm kho báu. Những người khác thì tranh giành đồ vật, không ai nhường ai, ồn ào túi bụi.

Khắp sân loạn thành một nồi cháo, tiếng mắng chửi, tiếng đào đất, tiếng oán giận vang lên hết đợt này đến đợt khác, so với chợ bán thức ăn còn náo nhiệt hơn.

Giang Thư Hàm né tránh đám người đi vào một gian thư phòng, trong căn phòng không có ai, sách vở bị vứt bừa bãi trên giá. Kệ sách bị người ta ném sang một bên.

Giang Thư Hàm ngồi xổm xuống nhặt một quyển sách có tên là《Thuyết Văn Giải Tự》. Trong lòng cô khẽ động, nhặt từng cuốn sách trên mặt đất ném vào trong không gian.

Những cuốn sách này đều là khoa cử thư tịch, chờ loạn thế qua đi, chắc chắn sẽ khôi phục khoa cử. Đến lúc đó cũng có thể cho bọn nhỏ dùng.

Lúc Giang Thư Hàm chọn sách, ngẫu nhiên sẽ có người tiến vào xem một chút, thấy bên trong chỉ có sách thì nhanh chóng lui ra ngoài.

Sau nửa canh giờ, cô chọn hơn hai mươi quyển thư tịch rồi cất vào không gian, vừa định ra khỏi thư phòng, đuôi mắt đảo qua, nhìn thấy một chậu hoa lan nằm dưới đất ở góc dưới bên phải kệ sách.

Trên bàn làm việc của Giang Thư Hàm thường đặt cây cảnh. Nhưng bàn làm việc của lãnh đạo cô thường đặt hoa lan.

Người đó từng nói, chậu hoa lan kia được ông ta mua về với giá cao, một gốc cây trị giá đến vạn tệ.

Lúc ấy, chuyện này khiến cơ quan cô shock không nhẹ. Mọi người đều nói rằng ông ta dư tiền.

Nhưng ông ta lại nói với bọn họ, cây hoa lan trị giá mấy vạn tệ căn bản chưa thấm vào đâu.

Tại buổi khai mạc Hội nghị hoa lan Châu Á – Thái Bình Dương lần thứ mười, lúc ấy có một gốc cây lan cánh sen tên là “Tố Quan Hà Đỉnh” được định giá cao tới một nghìn năm trăm vạn tệ. Theo lời ông ta nói, cây hoa lan đó là bảo vật quý hiếm, cực kỳ hiếm thấy trên thị trường.

Ông ta còn cho bọn họ xem ảnh một cây hoa lan diệp vô cùng xinh đẹp, cánh hoa mềm mại, mượt mà rắn chắc, kiều diễm lại đoan trang, màu sắc cánh hoa trắng tinh, lưỡi cánh khiết tịnh, mũi kim hoàng. Sắc tố được phối hợp chỉnh chu, tinh xảo đặc sắc, tựa như mỹ ngọc thiên thành, thanh hương phiêu nhiên.

Đương nhiên cô không nhớ rõ trông nó như thế nào, chỉ nhớ là màu trắng, cánh hoa giống như hoa sen.

Mà cây hoa lan phía dưới cũng màu trắng, cánh hoa giống như hạt đậu đã lột vỏ. Cô không biết cây hoa lan này trị giá bao nhiêu, nhưng nó trông xa xỉ hơn nhiều so với chậu lan trong văn phòng lãnh đạo.

Giang Thư Hàm cẩn thận nhặt chậu hoa lên, bỏ vào không gian.

Cô cũng không dám trì hoãn, lập tức trở lại sân trước.

Vừa đi vào đã nhìn thấy tộc trưởng và Hứa Trọng Văn đang đào hố. Hai người đều là thư sinh tay trói gà không chặt, hết nửa canh giờ cũng chỉ đào ra được một cái hố nhỏ.

Xung quanh có hơn mười cái rương gỗ đang mở ra, bên trong là sách vở chồng chất.

Thấy dáng vẻ làm việc lao lực của hai người, Giang Thư Hàm sốt ruột nhanh chóng tiến lên, “Để ta.”

Tộc trưởng lớn tuổi, khắp trán đều là mồ hôi, nghe cô nói muốn hỗ trợ thì đỡ eo, không ngừng thở hổn hển nói, “Đào sâu hơn một chút. Không thì chẳng bỏ được nhiều rương như vậy xuống đâu.”

Giang Thư Hàm gật đầu, thân thể này của cô xuất thân từ nhà nông, tay chân sức lực cũng lớn, không lâu sau đã đào ra một cái hố to.

Nhưng giây tiếp theo, cô cảm thấy phía dưới giống như có thứ gì đó ngăn cản, cô hơi nhíu mày, cúi xuống phủi đất, từ phía dưới rút ra một cái hộp gỗ.

Chiếc hộp gỗ dài bốn tấc (*), rộng ba tấc, dày ba tấc, nặng trĩu, trông có vẻ khá cổ kính, được chạm khắc hoa văn tinh xảo, vừa nhìn đã biết là đồ tốt. Có lẽ do được chôn giấu khá lâu, cho nên lớp sắt trên bề mặt hộp đã hoen rỉ.

(*) 1 tấc = 10cm