Bởi vậy, mấy người Giang Thư Hàm cũng không tránh khỏi tai ương. Dù gì bọn họ cũng đến từ An Chiếu. Ai biết bọn họ có dính phải dịch chuột hay không.
Lý Khởi phái Vệ Dị gϊếŧ chết những người này.
Vệ Dị dẫn người vội vàng đuổi tới biệt viện của hắn.
Đám người Giang Thư Hàm bị nha dịch đẩy ngã trên mặt đất, nha dịch quây quanh bọn họ, cầm đao hung thần ác sát chỉ vào bọn họ.
“Đầu, hạ lệnh đi.”
Lý Khởi xảy ra chuyện, đương nhiên mấy người Giang Thư Hàm không biết. Nha dịch tìm tới cửa, đưa tất cả bọn họ vào trong sân. Còn chưa kịp hiểu có chuyện gì xảy ra. Chẳng lẽ những người này biết cô muốn phóng hỏa?
Cho dù có biết cũng đâu nhất thiết phải gϊếŧ?
Hoa Nhi mới một tuổi, đứa trẻ nhỏ như vậy cũng ra tay được, những người này có còn nhân tính không?
Vệ Dị vẻ mặt phức tạp nhìn mọi người, tóc tai Liễu Tiểu Nha hỗn loạn, cho rằng vì nương cự tuyệt Vệ Dị, cho nên lúc này hắn mới thẹn quá hóa giận muốn xử tử tất cả bọn họ. Nàng sợ tới mức cả người run rẩy, quỳ đi mấy bước muốn cầu tình.
Nha dịch chĩa mũi đao vào nàng, lớn tiếng quát, “Không được tới gần. Nếu không nghe thì đừng trách ta nặng tay.”
Liễu Tiểu Nha dừng lại, không ngừng quỳ gối dập đầu với Vệ Dị, cái trán rất nhanh đã chảy máu, “Ngài thả người nhà ta ra đi. Ta gả cho ngài, ta nhất định sẽ gả cho ngài. Cầu xin ngài buông tha cho bọn họ đi.”
Nàng khóc như hoa lê đái vũ, khiến trái tim của Vệ Dị cũng run rẩy theo.
Lời này quá đỗi quen thuộc, làm hắn đột nhiên nhớ tới muội muội của mình.
Lúc trước muội muội cũng vì cứu hắn mà dập đầu với tên quan chó má kia.
Chỉ là, lúc này hắn lại đứng ở vị trí của tên quan chó má ấy.
Vệ Dị hắn biến thành một loại người với tên quan chó má kia từ khi nào vậy?
Dù gì cũng là cô nương mình thích, Vệ Dị không đành lòng đứng xem, tùy tiện gọi thủ hạ đến giao phó vài câu. Thủ hạ kia lĩnh mệnh rời đi.
Đường phố trống trải, người đi đường vô cùng ít ỏi.
Không ít dân chúng ở trên lầu mở cửa nhìn xuống đường phố.
Từ khi phong thành, trên đường hiếm khi náo nhiệt như vậy.
Chỉ thấy hơn trăm con người bị trói gô, lão nhân hài tử, cả trai lẫn gái, lứa tuổi nào cũng có.
“Bọn họ muốn bắt chúng ta đi đâu vậy?” Giang Thư Hàm cảm thấy chuyện này có chút không thích hợp.
Nếu đã không phải chuyện phóng hỏa, bọn họ giống như phạm phải tội ác tày trời gì vậy.
Tộc trưởng suy nghĩ một lúc, rốt cuộc cũng nghĩ ra một chuyện.
Đó chính là ôn dịch bùng phát.
Không phải là không có khả năng này. Dù gì từ đây đến Trần Lưu cũng chỉ mất ba ngày lộ trình. Ôn dịch vốn đã lây lan cực nhanh, cho tới tận bây giờ mới bùng phát đã tính là chậm.
Đoán được là nguyên nhân này, tộc trưởng mặt xám như tro tàn.
Đây là phản quân, gϊếŧ người như ma, đương nhiên không ngại hạ đao lấy thêm mấy mạng người.
Tộc trưởng không nói lời nào, sắc mặt lại vô cùng khó coi. Giang Thư Hàm trái lo phải nghĩ, cuối cùng suy nghĩ cẩn thận.
‘Nhà dột còn gặp mưa rào cả đêm’ chính là chỉ bọn họ.
Giang Thư Hàm sống hai mươi sáu năm, chưa bao giờ cảm thấy thật khó tồn tại giống như bây giờ.
Có câu “Thà làm chó thời bình chứ không làm người thời loạn”, hôm nay xem như cô đã được lĩnh hội rồi.
Bọn họ tới chân núi, nhìn thấy đám người bà mối, đồ tể, thợ rèn và rất nhiều người bị kéo đến một cái hố to.
Nha dịch trông coi đẩy đoàn người Giang Thư Hàm xuống cái hố.
Đây là muốn chôn sống bọn họ ngay tại chỗ sao?
Rốt cuộc mọi người cũng hiểu ra, ôm trẻ con gào khóc.
Bọn nhỏ bị cảm xúc của người lớn làm ảnh hưởng, cũng khóc đến thở hổn hển.
Liễu Tiểu Nha đã khóc đến chết lặng, đôi mắt sưng húp vô cùng đáng thương nhìn Vệ Dị, muốn cầu xin hắn buông tha bọn họ, nhưng Vệ Dị vẫn im lặng từ trên cao nhìn xuống nàng.
“Đầu, hạ lệnh đi.”
Mấy chục cung tiễn bao quanh cái hố, toàn bộ kéo căng dây cung, dáng vẻ vận sức chờ phát động.
Vệ Dị chậm chạp không hạ lệnh, nhìn Liễu Tiểu Nha nước mắt lưng tròng, ngón tay hắn sờ vào cổ tay mình, nơi này có một sợi tơ hồng, là trước khi chết muội muội gửi cho hắn, hy vọng hắn có thể bình an sống sót.
Ánh mắt của Liễu Tiểu Nha làm hắn nhớ tới muội muội, cô độc bất lực khiến người ta thương tiếc.
Vệ Dị đột nhiên mở miệng, “Thả bọn họ đi.”
Âm thanh thực nhẹ, có chút phiêu bổng làm người ta không nghe thấy rõ ràng.
Nhưng nha dịch vẫn luôn chờ hắn trả lời lại nghe thấy được, vô cùng khó tin nhìn hắn, “Đầu?”
Vệ Dị chỉ vào một đứa bé trong đó, ánh mắt sắc bén, “Nó còn nhỏ như vậy, ngươi nhẫn tâm sao?”
Nha dịch nhìn đứa trẻ đứng không đến đầu gối mình, dời đi ánh mắt, “Nhưng còn đại nhân?”
Tuy rằng bọn họ đã gϊếŧ rất nhiều người, thậm chí tập mãi thành quen. Nhưng đứa bé nhỏ như vậy, bọn họ thật sự không xuống tay được.
“Phía đại nhân cứ giao cho ta.” Vệ Dị nâng tay, “Đại nhân không muốn để dân chúng Thọ An nhiễm ôn dịch, ném toàn bộ những người này lên núi, sống hay chết do ông trời quyết định.”
Nha dịch ngẩn ra, nhìn về phía ngọn núi cách đó không xa, núi này không cao nhưng lại rất dài, còn gần với huyện Trần Lưu. Bởi vì bên trong có hổ đã từng xuống núi cắn chết vài người, cho nên gần như chẳng có ai dám vào núi nữa.
Những người này vào núi, sống hay chết, thật sự rất khó nói.
Nha dịch chung quy vẫn động lòng trắc ẩn, “Vậy nghe Đầu.”
Nói xong, hắn phất tay bảo hạ nhân đuổi hết đám người Giang Thư Hàm vào núi.
Thẳng đến khi bóng dáng của những người này hoàn toàn biến mất, Vệ Dị mới trở về huyện nha thỉnh tội.
Lý Khởi biết được việc này thì giận tím mặt, “Những người này rất có khả năng đã nhiễm ôn dịch, thế mà ngươi lại thả chúng đi? Trên núi có dã vật, nếu như chúng ta ăn phải thì làm sao bây giờ?”
Vệ Dị khô khan nói, “Vậy thì chúng ta đừng ăn dã vật nữa. Những đứa trẻ đó còn quá nhỏ, ta không đành lòng.”
Lý Khởi mắng, “Lòng dạ đàn bà.”
Vệ Dị quỳ trên mặt đất, không rên một tiếng.
Những người khác rụt cổ không dám cầu tình, sợ bị vạ lây. Tính tình Lý Khởi tàn bạo, động tí là nổi giận, bọn họ đã sớm thành thói quen.
Mọi người đồng thời nhìn về phía Lý Mộc, trên đời này cũng chỉ có Lý Mộc mới có thể khuyên can Lý Khởi.
Lúc ba người còn ngồi tù, thỉnh thoảng mấy tên nha dịch kia lại dụng hình với huynh đệ bọn họ, Lý Khởi sức khỏe tốt, có thể chịu được. Nhưng Lý Mộc thân mình gầy yếu, nhờ có Vệ Dị cố ý chọc giận nha dịch vài lần mới có thể giúp Lý Mộc an toàn sống đến bây giờ. Lý Mộc có qua có lại, dạy Vệ Dị biết chữ, cho nên quan hệ giữa hai người rất tốt.
Lý Mộc nói đỡ, “Đại ca, tuy Vệ Dị có sai, nhưng hắn cũng không phải loại người không phân rõ phải trái. Thả thì thả đi.”
Lý Khởi trừng mắt nhìn hắn một cái, “Đệ nói nhẹ nhàng quá nhỉ. Hắn ngỗ nghịch với ta, đệ còn cầu tình cho hắn?”
Lý Mộc thở dài, “Đại ca, Vệ Dị với chúng ta là huynh đệ mà, chẳng lẽ chỉ vì một chút việc cỏn con này mà trách cứ hắn sao?”
Lý Khởi cả giận nói, “Bởi vì là huynh đệ nên ta mới càng tức giận. Nếu đến cả hắn cũng không nghe ta, tương lai chúng ta còn làm việc thế nào nữa?”
Lý Mộc chắp tay, “Đúng, những điều đại ca nói đệ đều hiểu. Nhưng tội của Vệ Dị không đáng chết, huynh đại nhân đại lượng tha cho hắn lần này đi.”
Rốt cuộc, Lý Khởi vẫn cho người đệ đệ này chút mặt mũi, “Vậy đánh hai mươi đại bản.”
Lý Mộc đưa mắt ra hiệu với Vệ Dị, Vệ Dị ngầm hiểu khấu đầu, “Đa tạ đại nhân.”
Không đợi Vệ Dị đứng dậy, ngoài cửa đã có nha dịch té ngã lộn nhào vọt tới, “Đại nhân, ngoài cửa thành có không ít dân chạy nạn ùa vào. Chúng ta sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.”
Sắc mặt Lý Khởi đại biến, vung tay lên, “Đóng cửa thành! Lập tức đóng cửa thành lại!”
“Tuân lệnh!”
Lý Khởi nhìn về phía Vệ Dị, “Hai mươi đại bản này cứ biết vậy trước đã. Bây giờ chuyện ngoài cửa thành rất khẩn cấp, ngươi đi xử lý trước đi.”
“Tuân lệnh!”
Vệ Dị chưa đi được bao lâu, Lý Khởi đã đầu váng mắt hoa, Lý Mộc vội vàng đỡ lấy hắn ta, “Đại ca, ngươi làm sao vậy?”
Những người khác cũng nhao nhao nhìn về phía Lý Khởi, mắt lộ vẻ quan tâm.
“Mau đi gọi lang trung.”
Không lâu sau, đại phu mang theo hòm thuốc vội vàng chạy tới.
Khám xong, ánh mắt đại phu đột nhiên biến đổi, sắc mặt tái mét, sợ tới mức liên tục lui về sau mấy bước, tư thế giống như muốn đạp cửa chạy ra ngoài. Không đợi ông ta đào tẩu đã đυ.ng vào một người, lúc này ông ta mới nhớ ra mình đang ở đâu, run rẩy nói, “Đại nhân, đại nhân nhiễm dịch chuột rồi.”
Lý Mộc hoảng sợ, dịch chuột? Đại ca nhiễm dịch chuột rồi?
Bên kia, đoàn người Giang Thư Hàm tìm được nơi chôn lương thực, bắt tay vào đào tất cả lên. Nam nhân mang một túi. Nữ nhân mang nửa túi, rất nhanh đã phân phát xong một ngàn cân lương thực.
Lúc trước hai nhà Giang Thư Hàm và tộc trưởng đã chôn toàn bộ quần áo và túi nước ở chỗ này, phòng trường hợp có thể đào tẩu bất cứ lúc nào. Mấy túi nước vẫn còn nguyên. Toàn bộ treo trên người.
“Băng qua ngọn núi này thì đến huyện nào vậy? Đã ra khỏi phủ Thanh Châu chưa?” Nguyên chủ là một người mù đường. Lấy kiếp thứ hai mà nói, rõ ràng biết sớm hơn người khác, lại chạy trốn sớm hơn mấy ngày, nhưng phải mất một vòng lớn mới đến được Trần Lưu.
Nguyên chủ chưa bao giờ tới Thọ An, cho nên Giang Thư Hàm thật sự không biết đối diện với ngọn núi này là nơi nào.
Tộc trưởng thở dài, “Ra khỏi phủ Thanh Châu rồi. Nếu ta nhớ không lầm, băng qua ngọn núi này hẳn là đến huyện Hưng Long.”
Ông ấy có một quyển địa lý chí, chính là về Thọ An, cho nên mơ màng nhớ được một chút, cũng không biết có phải nhớ lầm hay không. Đáng tiếc sách của ông ấy đã bị những kẻ đó tịch thu, bằng không đã có thể mở ra xem rồi.
Giang Thư Hàm tìm kiếm trong đầu một lần, kiếp trước nguyên chủ chưa từng tới nơi này, cũng không biết ở hiện đại gọi Hưng Long là gì, “Hưng Long cách Trương Quan bao xa?”
Mọi người đồng thời nhìn về phía tộc trưởng.
Tộc trưởng nhìn cô một cái, “Ngươi vẫn muốn đến Thục Trung sao?”
“Đương nhiên rồi.” Mục tiêu này sẽ không thay đổi, Giang Thư Hàm quả quyết gật đầu.
Cô vừa dứt lời, đồ tể liền nói, “Nhà bọn ta cũng theo ngươi tới Thục Trung.”
Thợ rèn cũng vội nói, “Nhà bọn ta cũng thế.”
Thợ săn nhìn tộc trưởng, muốn nói lại thôi, hiển nhiên cũng có chút dao động.
Trần Hạt Tử bóp ngón tay tính một quẻ, “Thục Trung một đường gian nguy, Sa Giang nguy hiểm trùng trùng.”
Sa Giang và Thục Trung cách nơi đây xa như nhau, lộ trình cũng thuộc dạng kẻ tám lạng người nửa cân. Nhưng Thục Trung nhiều núi, tới nơi đó, bọn họ không gặp phải những kẻ nguy hiểm, nhưng sẽ phải đối mặt với sự tấn công của dã vật.
Còn Sa Giang thì sao? Thứ phải đối mặt chính là những kẻ nguy hiểm. Hai bên đối lập, vẫn là đối mặt với những kẻ nguy hiểm có nguy cơ lớn hơn. Dù sao thì dã vật vẫn có thể đề phòng. Chỉ cần thiết kế bẫy rập cẩn thận, bọn họ vẫn có thể bảo vệ chính mình. Nhưng đối mặt với loạn đảng, bọn họ thật sự không có biện pháp.
Nghe Trần Hạt Tử nói xong những lời này, Giang Thư Hàm thấy sắc mặt của mọi người đã khá hơn rất nhiều. Xem ra mọi người đều rất tin tưởng Trần Hạt Tử, chẳng lẽ hắn bói quẻ chuẩn như vậy sao?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bị cô nhanh chóng bỏ qua.
Hiện tại đã có bốn hộ gia đình gia nhập với cô, Giang Thư Hàm tính toán, nhân số đã chiếm hơn phân nửa. Cho dù bọn họ có vào trong núi ẩn cư, nếu như thật sự gặp phải hổ cũng không có gì phải sợ.
Tộc trưởng muốn khuyên mọi người cùng đến Sa Giang, nhưng đoàn người suýt nữa thì bị gϊếŧ, đã sớm sợ mất mật, nào còn nghĩ đến chuyện kiến công lập nghiệp. Huống chi, khi đối mặt với đám phản quân thổ phỉ, công danh của tộc trưởng căn bản không được việc, thậm chí còn có khả năng trở thành cái cớ để phản quân tấn công.
Tộc trưởng đoán được tâm lý của mọi người đã xảy ra biến hóa cũng không mở miệng khuyên bảo nữa, “Chúng ta xuống núi trước đi.”
Đường núi không dễ đi, đối với người mù mà nói càng thêm khó khăn. Trần Hạt Tử được con trai nâng, đi vô cùng chậm chạp. Cuối cùng, người Trần gia thương lượng, để ba người con trai thay phiên nhau nâng.
Mấy ngày nay, nếu như đoạn đường phía trước dùng từ vất vả để hình dung, thì đoạn đường núi này phải dùng từ gai góc để hình dung.
Nơi nơi đều là đá vụn, đi dưới chân núi vẫn chưa làm hao tổn gì đến giày, nhưng đi được nửa đường đã thủng một lỗ lớn. Thậm chí có người còn đi mòn cả đế giày.
Bọn họ không thể không cởi một lớp áo bao lấy chân, tiếp tục đi về phía trước.
Cứ như vậy mà đi hết con đường gập ghềnh, trong lòng run sợ cả một ngày, mọi người mới dừng lại nghỉ chân.
Thợ săn ngồi lên một tảng đá lớn, dùng nắm tay đấm bắp chân, “Vốn dĩ ta còn tưởng rằng có thể đi săn, kiếm thêm gì đó cho mọi người ăn. Nhưng sao ngọn núi này lại kỳ quái thế nhỉ? Dọc đường chẳng đυ.ng phải con mồi nào hết.”
Vậy cũng quá kỳ lạ. Cho dù dã vật trong núi có bị nhiễm dịch chuột thì ít nhất cũng phải để lại thi thể chứ. Nhưng bọn họ đi suốt một đường thật sự chẳng đυ.ng phải cái gì hết. Điều này quá bất thường.
Thật ra, Giang Thư Hàm có biết một chút. Bởi vì ôn dịch bùng phát ở Trần Lưu, trong thành nơi nơi đều là thi thể. Tất cả con mồi đều chạy xuống núi ăn no nê rồi.
Nhưng sự dị thường của ngọn núi này chưa dừng lại ở đó. Bọn họ đi vào con đường này, càng đi xa, rau dại càng ít.
Phải biết rằng, Thọ An nằm ở phía Bắc, bọn họ lên núi mà vẫn có thể đào được thảo dược gì đó. Nhưng xuống phía Nam, nơi có nhiều ánh mặt trời như vậy, làm sao có thể ít rau dại hơn được. Điều này hiển nhiên không phù hợp với quy luật tự nhiên.
Khác thường thì tất có kỳ quặc, Giang Thư Hàm dặn dò mọi người, “Chờ chúng ta xuống núi, nhất định phải ở gần nhau, ngàn vạn lần đừng để lạc đấy.”
Liễu Võ nhìn về phía Giang Thư Hàm, “Ngươi đoán được cái gì sao?”
Giang Thư Hàm gật đầu, nhẹ nhàng thở dài, “Có lẽ người bên kia núi đang gặp nạn đói.”
Mọi người cả kinh, nạn đói? Chẳng lẽ là do hạn hán?
Lúc bọn họ xuống núi lại phát hiện lúa mì mọc rất tốt, đường xá bằng phẳng, không có vẻ gì là thiếu nước.
Tất cả mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nếu như bên này gặp phải hạn hán, bọn họ thật sự không sống nổi nữa mất.