Chương 26

Khi cửa xe mở ra, giới truyền thông đã ùa tới thật nhanh. Điều mà làm cho bọn họ không ngờ đến chính là Cố Thiên Sơn bước ra ngoài cùng với Lục Mỹ Đình.

Trước giờ, Cố Thiên Sơn chỉ để cho trợ lý của mình trả lời, anh không bao giờ ra mặt đối diện với giới truyền thông báo chí,

Hôm nay quả thật rất lạ. Như vậy thông tin đính hôn đã được đính chính phần nào.

“Cố tổng, chuyện đính hôn có phải là sự thật không?”

“Người đứng bên cạnh Cố tổng, có phải là người mà anh muốn lấy làm vợ không?”

Rất nhiều báo chí đặt ra câu hỏi để lấy được thông tin từ Cố Thiên Sơn.

Cố Thiên Sơn luôn ôm chặt Lục Mỹ Đình, để cô không có cảm giác lạc lõng trước giới truyền thông báo chí, sau đó anh nghiêm túc khẳng định.

“Cố Thiên Sơn tôi xin khẳng định, người mà tôi muốn lấy làm vợ và làm mẹ của con gái tôi chính là Lục Mỹ Đình. Người con gái đang đứng cạnh tôi. Thông tin đính hôn hoàn toàn là sự thật.”

Giới truyền thông có một người đặt ra câu hỏi.

“Vậy còn cô Mỹ Mỹ, Cố tổng anh sẽ giải thích như thế nào?”

“Đúng vậy, Cố tổng. Anh và Mỹ Mỹ đã hoàn thành thủ tục ly hôn chứ?”

“Liệu cô Lục đây, có phải là người xen vào tình cảm của anh và Mỹ Mỹ không?”

Cố Thiên Sơn không một chút tức giận, sau đó từ từ giải đáp.

“Về phía Mỹ Mỹ, tôi và cô ấy đã ly hôn kể từ khi cô ấy bỏ đi. Lục Mỹ Đình là người mà tôi yêu thương và muốn lấy làm vợ. Không phải là người thứ ba như các người nói. Cẩn thận cái miệng lại hại cái thân!”

Giới truyền thông cũng không một ai dám hó hé nửa lời, im lặng thin thít.

Cố Thiên Sơn ôm Lục Mỹ Đình, xoay người lên xe.

“Dừng lại!”

Một giọng phụ nữ vang lên từ phía sau.

Lục Mỹ Đình vừa nhìn đã nhận đây chính là người ỏng a ỏng ẹo còn nói Lục Mỹ Đình rằng người làm không được ngồi chung mâm với chủ. Cô ta chính là Tiểu Hương.

“Các người nghe rõ đây, tôi mới chính là người yêu và là vợ sắp cưới của Cố Thiên Sơn. Lục Mỹ Đình chỉ là một người làm không hơn không kém.”

Tiểu Hương ném cho Lục Mỹ Đình cái liếc mắt, sau đó mạnh mẽ đi đến kéo Lục Mỹ Đình ra khỏi vòng tay của Cố Thiên Sơn.

“Mau tránh xa người yêu của tao ra. Con khốn này, mày còn không mau tránh ra.”

Vừa nói, Tiểu Hương vừa dùng sức, mạnh mẽ lôi Lục Mỹ Đình ra khỏi người Cố Thiên Sơn.

Nhìn thấy như vậy, máu trong người Cố Thiên Sơn bắt đầu sôi sục, cảm xúc tức giận dâng trào khi chứng kiến người mình yêu bị xúc phạm và bị người khác làm tổn thương. Anh hất ngã Tiểu Hương xuống đất một cách quyết đoán, thể hiện sự bảo vệ và quyền lực của mình.

“Đừng hòng làm tổn thương đến Lục Mỹ Đình, đυ.ng tới cô ấy xem như cô đã đυ.ng đến Cố Thiên Sơn tôi.”

Tiểu Hương đau đớn, vội vàng đứng dậy, nhìn một lượt từ trên xuống dưới cơ thể của Lục Mỹ Đình với ánh mắt đầy chế giễu.

“Lục Mỹ Đình, mày nên nhớ mày chỉ là một đứa người làm không hơn không kém. Hay là…”

“Có phải mày đã lên giường với ông chủ của mày để được bước chân vào Cố gia không?”

Lục Mỹ Đình tức giận đến nỗi run cả tay, cô không biết phải phản ứng như thế nào.

Tiểu Hương quay về phía truyền thông và nói lớn.

“Mọi người nghe đây, Lục Mỹ Đình muốn làm bà chủ của Cố gia nên đã không từ mọi thủ đoạn mà lên giường với ông chủ của mình.

“Mau chụp bản mặt và đưa bản mặt của cô ta lên các trang đầu báo chí.”

Truyền thông thấy như vậy liền quay máy ảnh, điện thoại về phía Tiểu Hương và đặt câu hỏi.

“Cô có thể cho chúng tôi biết cô là ai? Và thông tin chính xác không?”

Cố Thiên Sơn tức giận và hét lớn.

“Đủ rồi!”

“Tiểu Hương, cô bày trò đủ chưa? Cô muốn tiền chứ gì? Bao nhiêu nói đi.”

Không cần đợi Tiểu Hương trả lời, Cố Thiên Sơn đã rút ra một tờ chi phiếu với số tiền không nhỏ đưa cho Tiểu Hương.

“Đây là thứ mà cô muốn. Mau cầm nó rồi cút đi!”

Tiểu Hương nhìn thấy số tiền lớn như vậy, định cầm rồi bỏ đi. Nhưng số tiền cô ta muốn nhận nhiều hơn số tiền đó nên tiếp tục làm loạn.

“Lục Mỹ Đình, mày đúng là không biết tự soi gương nhìn bản thân. Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga sao?”

“Mày đừng nghĩ mày muốn vào Cố gia nên đã lấy lòng Tiểu Bối.”

“Cố gia là gia đình quyền quý, kẻ nghèo hèn như mày, đừng mơ bước vào.”

Sắc mặt Cố Thiên Sơn ngày càng tệ hơn, Tiểu Hương có lẽ chưa từng nghĩ đến hậu quả của những người chống lại Cố Thiên Sơn.

“Tiểu Hương, một là cô cầm số tiền này và cút khỏi đây. Hai là tiếp tục đứng đây làm loạn và không có một cắc.”

Tiểu Hương nghe như vậy, trong lòng có chút lo sợ, liền bình tĩnh lấy tờ chi phiếu rồi rời đi. Trước khi đi, cô còn quăng lời cảnh cáo Lục Mỹ Đình.

“Lục Mỹ Đình, tao không dễ dàng bỏ qua cho mày như vậy đâu. Nhất định tao sẽ khiến mày phải đau khổ!”

Sau khi Tiểu Hương rời đi, Cố Thiên Sơn nhìn về phía truyền thông rồi nghiêm túc nói.

“Tôi hy vọng những hình ảnh vừa rồi sẽ không được truyền tải trên mạng. Nếu như tôi phát hiện một hình ảnh hay một đoạn video nào xuất hiện. Tôi e rằng các người phải chuẩn bị đi tìm việc khác rồi.”

Từng lời nói của Cố Thiên Sơn nói ra, với gương mặt lạnh như băng khiến cho những người có mặt ở đây đều lo sợ, mặt mũi tái nhợt, không một lời nói.

“Cút đi!”

Cố Thiên Sơn lạnh lùng thoát ra hai từ.

Ngay sau đó, không còn hình dáng của một tên truyền thông, báo chí nào ở đây cả.

Cố Thiên Sơn quay sang nhìn Lục Mỹ Đình với ánh mắt ngập tràn yêu thương.

“Không sao rồi! Mọi chuyện đã ổn thỏa.”

Hai người lên xe đi vào trong nhà.

Brừm!

Tiếng xe dừng lại trong sân.

Một người gia nhân từ trong nhà chạy ra để xách đồ giúp Cố Thiên Sơn như mọi ngày.

“Cậu chủ, mợ chủ, hai người về rồi. Ông bà chủ đang đợi hai người ở trong.”