"Ừ ừ!" Dữu Dữu vẫy tay, làm cử chỉ tạm biệt với Đàm Tiêu Tiêu.
Đàm Tiêu Tiêu hơi bất đắc dĩ.
Lúc này Dữu Dữu đã đói bụng, nghe các người máy đàn anh nói cánh gà của con người rất ngon, đáng tiếc là bọn họ không ăn được.
Bây giờ người mẹ con người nói cậu có thể ăn, vậy thì cậu sẽ ăn.
Ngay khi Lâm Dữu Nhất mở túi giấy ra, mùi cánh gà lại càng thơm hơn.
Đàm Tiêu Tiêu vỗ vỗ đầu Lâm Dữu Nhất: "Con mèo nhỏ háu ăn." Sau đó cô cũng yên tâm quay lại làm việc.
Sau khi Đàm Tiêu Tiêu rời đi, mọi người vây quanh Lâm Dữu Nhất.
"Dữu Dữu, ngon không? Cho chú một miếng được không?"
"Dữu Dữu dễ thương quá, cho dì bóp má được không? Chỉ một chút thôi!"
"Dữu Dữu bao nhiêu tuổi rồi? Thích mẹ hay cha hơn?"
Dữu Dữu lẩm bẩm trong miệng: "Đừng ồn ào, cho con ăn cánh gà, để con ăn cánh gà."
Cậu không để ý chuyện bên ngoài, chỉ muốn ăn cánh gà.
Cậu cầm một cái cánh gà còn hơi nóng, thổi thổi hai cái rồi cẩn thận cắn một miếng.
Cánh gà bị răng sữa cắn phát ra âm thanh giòn tan, mùi thơm xộc thẳng vào mũi, lưỡi đưa vào trong miệng nhai nhai rồi nuốt xuống.
"Dữu Dữu, có ngon không?"
Các chú dì xung quanh thấy Dữu Dữu cắn một miếng rồi im lặng, vẻ mặt cũng chết lặng, bọn họ lo lắng cánh gà chưa chín kỹ hoặc bị hỏng.
Dữu Dữu siết chặt cánh gà trong tay, mắt lại rơi thêm vài giọt ngọc trai, làm các chú dì hoảng hốt.
"Dữu Dữu sao vậy? Đừng doạ dì! Ăn phải cái hỏng rồi à?"
"Trời ơi, nhà hàng M làm ăn thế nào, cho lũ trẻ ăn đồ hỏng như vậy! Tôi nhất định phải khiếu nại!"
"Dữu Dữu, đi nào, dì đưa con đi ăn cái khác, chúng ta không ăn cái này nữa!"
Sau khi rơi ba bốn giọt nước mắt, Dữu Dữu mới nói: "Đây là một khoảng thời gian tuyệt vời! Con chưa bao giờ ăn cái gì ngon như thế! Ư ư!"
Các chú dì cười ầm lên: "Vui quá!"
"Chị Đàm làm gì vậy, không cho Dữu Dữu của chúng ta ăn đồ ăn vặt này sao?"
Dữu Dữu một lần nuốt cả cánh gà, cái miệng nhỏ không vừa hết nên cố nhét vào, làm mọi người hoảng hốt bảo cậu nhổ ra.
Lâm Dữu Nhất cũng bị nghẹn.
Khi muốn ăn tiếp cánh gà thứ hai, cậu bị thực tập sinh của Đàm Tiêu Tiêu cản lại.
"Chị Đàm bảo em chỉ được ăn một cái, không được ăn nhiều."
Thực tập sinh là một cô gái, rất nghiêm túc và có trách nhiệm.
Lâm Dữu Nhất phụng phịu, nhìn vào túi còn rất nhiều cánh gà, bất mãn lẩm bẩm: "Còn nhiều mà, sao không được ăn nữa?"
Số cánh gà Đàm Tiêu Tiêu mua thực sự nhiều, nhưng chủ yếu để chia sẻ cho các đồng nghiệp khác trong văn phòng, trẻ con ăn nhiều sẽ bị đau bụng.
Cậu lén lút đưa tay vào một túi khác, nhưng bị cô thực tập sinh bắt gặp.
"Không, được, đâu."
Các đồng nghiệp đang vây quanh trêu chọc Lâm Dữu Nhất chưa rời đi, thấy cậu mím mím miệng, vẻ mặt oán giận, khuyên cô thực tập sinh: "Giản Linh, cho cháu ăn thêm một cái nữa đi, hoặc nửa cái cũng được."
"Đúng đấy, Tiểu Dữu Tử có vẻ rất thích ăn, vậy cho cháu ăn thêm một cái nữa đi."
Thấy cô thực tập sinh hơi bị lay chuyển, Dữu Dữu nhân cơ hội lập tức rúc vào vòng tay cô, "Chị ơi, cho em ăn thêm một cái cánh gà nữa thôi, chỉ một cái thôi, em sẽ không nói với mẹ đâu!"
Cậu còn cố nhón chân để dụ dỗ cô thực tập sinh bằng một nụ hôn.
"Chị xinh đẹp, cho Dữu Dữu ăn thêm một cái nữa đi mà, làm ơn!"
"Chị xinh đẹp! Làm ơn!"
"Em có thể hôn chị! Ngoài mẹ ra, em sẽ không tuỳ tiện hôn ai đâu!"
"Nụ hôn của Dữu Dữu rất thơm!"
Một cậu bé dễ thương và mềm mại rúc vào vòng tay của người lớn ra vẻ nũng nịu, không ai có thể cưỡng lại được.
Cuối cùng, cô thực tập sinh cũng xiêu lòng.
Dữu Dữu thỏa nguyện, lại được thêm một cánh gà nữa.
Cậu ăn thỏa thích, ngậm luôn cả hai cái xương sạch sẽ.
"Ngon quá, ngon quá!" Dữu Dữu xoa xoa cái bụng nhỏ của mình, vui vẻ nói.
Những người xung quanh lần lượt quay trở lại làm việc, cô thực tập sinh cũng được phái đi lấy đồ, cô để lại chiếc ipad cho Lâm Dữu Nhất chơi game.
Lâm Dữu Nhất bấm lung tung trên ipad, bỗng nghe có tiếng gõ cửa từ cánh cửa kính bên trái.
Bên ngoài cửa có ông chú khoảng bốn mươi tuổi, gõ nhẹ vào cửa kính, ra hiệu muốn Lâm Dữu Nhất mở cửa cho mình.
Cửa kính chỉ có người bên trong mới mở được, trong khi các người lớn đều không ở gần đó.
Lâm Dữu Nhất nghiêng đầu quan sát người đàn ông đứng ngoài cửa, vài giây sau cậu lại tiếp tục xem máy tính bảng.
Màn hình máy tính bảng đang phát phim hoạt hình, Lâm Dữu Nhất say sưa xem, hoàn toàn không để ý đến ông chú đang liên tục gõ cửa.
Ông chú ở cửa là đạo diễn Lã Long đến tìm Đàm Tiêu Tiêu để bàn về chương trình giải trí.
Sau khi nhận điện thoại, Lã Long lập tức đến trường mẫu giáo hỏi thăm địa chỉ làm việc của Đàm Tiêu Tiêu, rồi tìm đến.
Lã Long gõ mạnh vào cửa, cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của Lâm Dữu Nhất.
Lâm Dữu Nhất nhảy xuống khỏi ghế sô pha, đi chậm rãi bằng đôi chân ngắn ngủn tới trước mặt Lã Long.
Lã Long vội nói: "Dữu Dữu mở cửa cho chú, chú tới gặp mẹ con."
Trong phim hoạt hình đang chiếu câu chuyện về con chó sói đội lốt bà ngoại đến ăn thịt cô bé quàng khăn đỏ, cảnh báo trẻ con không nên mở cửa cho người lạ.
Lâm Dữu Nhất nhìn thấy Lã Long trước mặt không cạo râu, đột nhiên làm mặt quỷ với Lã Long.
Lã Long: "???"
Lâm Dữu Nhất quay lưng về phía Lã Long, vỗ vỗ cái mông nhỏ của mình về phía Lã Long: "Không mở cửa cho chú đâu!"
Sau đó cậu chạy nhanh đi tìm Đàm Tiêu Tiêu, vừa chạy vừa la: "Mẹ ơi, mẹ ơi, chó sói xấu xa sắp đến bắt con rồi!"
Lã Long: "...?"