"Khách à?"
"Đúng, khách đấy, người mà con nhìn thấy sáng nay."
"À!" Lâm Dữu Nhất muốn nói nhưng bỗng nghĩ tới điều gì đó, mở to mắt, bịt miệng lại, lắc đầu mạnh mẽ: "Tiểu Dữu Tử không nói gì hết, Tiểu Dữu Tử không nói gì cả!"
Đàm Tiêu Tiêu nhíu mày, dọa Lâm Dữu Nhất: "Dữu Dữu, con có gì chưa nói với mẹ phải không?"
Lâm Dữu Nhất nhìn Đàm Tiêu Tiêu bằng đôi mắt vô tội, nghiêng đầu: "Sao mẹ biết vậy? Mẹ thật thông minh! Đúng là mẹ của con mà!"
Một bàn tay nhỏ vỗ vỗ ngực, rất tự hào.
"Nhưng mà, Tiểu Dữu Tử đã hứa rồi, không thể nói đâu, con đã móc ngoéo!"
Đàm Tiêu Tiêu nghĩ chỉ là chuyện bình thường, hơn nữa trẻ con có thể có bí mật gì, cô tôn trọng sự riêng tư của Lâm Dữu Nhất nên không hỏi thêm nữa: "Được rồi, chúng ta vào ăn trước đã, còn muốn uống sữa nữa không?"
"Muốn! Muốn ạ! Dữu Dữu muốn!"
"Thế thì chỉ được uống nửa chai thôi nhé."
"Vâng ạ!"
Lâm Dữu Nhất bước đi với đôi chân ngắn ngủn, theo Đàm Tiêu Tiêu vào nhà.
Cậu theo thói quen đóng cửa lại, bỗng nhớ ra điều gì đó, lại cố gắng mở cửa ra:
"Có khách mà! Không được đóng cửa!"
Vị khách mà Đàm Tiêu Tiêu nói thực ra là ê kíp của ‘Hạnh phúc trẻ thơ’ mới ký hợp đồng sáng nay.
Sau khi xác định khách mời cuối cùng, họ có thể bấm máy.
Lã Long muốn để bọn trẻ làm quen trước, rồi lấy một số tư liệu đưa vào trailer hoặc behind the scenes, nên vội vã bảo phó đạo diễn Phương Triều đến quay.
Trong đội ngũ sản xuất có nhiều trợ lý đạo diễn, nhưng không ai muốn sang phía Đàm Tiêu Tiêu vì họ muốn đến nịnh các ngôi sao lớn.
Phương Triều tình nguyện đi đến.
Anh ta mang theo rất nhiều đồ ăn vặt và đồ chơi, tranh thủ lúc Đàm Tiêu Tiêu đang nghe điện thoại, đưa tất cả cho Lâm Dữu Nhất.
"Dữu Dữu, tặng em, đây là quà chúng ta đã hứa với nhau."
Lâm Dữu Nhất mở to mắt, không thể tin vào mắt mình nhìn đống đồ chơi trên sàn, cố kiềm chế sự phấn khích, thầm liếc nhìn Đàm Tiêu Tiêu đang nghe điện thoại, miệng đau đớn từ chối: "Không được ạ, Tiểu Dữu Tử không thể nhận quà lung tung đâu ạ."
Rồi cậu bí ẩn thì thầm với Phương Triều: "Em không nói với ai hết đâu ạ! Kể cả với mẹ yêu dấu của em, em cũng không nói đâu ạ! Anh đừng cảm thấy xấu hổ!"
"Nếu anh không tin, chúng ta có thể móc ngoéo lại nhé!"
Những đứa trẻ trong trường mẫu giáo lần nào cũng làm như vậy, vì vậy Lâm Dữu Nhất luôn nghĩ đó là một cam kết tuyệt đối.
Thấy Lâm Dữu Nhất quá đáng yêu, Phương Triều đứng bật dậy, muốn chạy ra ngoài mua thêm một đống đồ chơi khác nữa cho thiên thần Dữu Dữu.
Vậy là chiều hôm đó, Lâm Dữu Nhất nhận được hơn 1000 món đồ chơi lớn nhỏ cùng nhiều đồ ăn vặt.
"Nhà Dữu Dữu có đồ chơi rồi mà! Anh không cần tặng nhiều như vậy!"
Lâm Dữu Nhất vừa từ chối vừa liếc mắt nhìn về phía những món đồ chơi.Mớ đồ chơi đó chắc chắn không thể không bị Đàm Tiêu Tiêu phát hiện ra, vì chúng đã bị vứt lăn lóc khắp sàn nhà. Lâm Dữu Nhất sợ Đàm Tiêu Tiêu giận, liền chạy lại nói líu lo: "Mẹ ơi, đó là anh trai muốn tặng con đó, con đã từ chối rồi ạ! Dữu Dữu không đυ.ng đến đồ chơi đâu!"
Nói rồi cậu yếu ớt xoa xoa mũi, thực ra lúc nãy cậu đã chơi một lúc với chú vịt nhựa bị rớt ra, rồi lén lút đặt lại chỗ cũ.
Đàm Tiêu Tiêu thấy quá nhiều đồ đạc trên sàn phòng khách, cô cũng bối rối không kém.
Thực ra, Lâm Dữu Nhất có rất nhiều đồ chơi, ngay cả trước khi cậu chào đời gia đình đã mua sẵn khá nhiều đồ đạc, bây giờ Phương Triều đột nhiên lại mua thêm một đống nữa, nhà cửa không còn chỗ để. Huống hồ là không thể tùy tiện nhận đồ của người khác.
Dù sao thì công lao không tương xứng với phần thưởng.
Lúc này Phương Triều đang lắp ráp một mô hình máy bay nhỏ, định đưa cho Lâm Dữu Nhất chơi.
Hai mắt Lâm Dữu Nhất trừng trừng nhìn chăm chăm vào mô hình máy bay, rõ ràng rất thích, nhưng trước khi Đàm Tiêu Tiêu phán quyết, cậu không dám tuỳ tiện chạm vào.
Con người ghét nhất lũ trẻ không xin phép mà tùy tiện chạm vào đồ đạc của họ, Lâm Dữu Nhất ghi nhớ rõ điều này.
Dù cái đầu nhỏ của Lâm Dữu Nhất nghĩ thế nào đi nữa thì đôi mắt cậu vẫn dán chặt vào mô hình máy bay, cho đến khi Đàm Tiêu Tiêu lên tiếng.
"Phương tiên sinh, cậu đang làm gì vậy?" Đàm Tiêu Tiêu thực sự không hiểu hành động của Phương Triều, hỏi.
Phương Triều vẫn nghịch mô hình máy bay, nhìn thấy Đàm Tiêu Tiêu thì ngượng ngùng gãi đầu: "Tôi thấy Tiểu Dữu Tử thích nên mua vài thứ mang qua."
Lâm Dữu Nhất đứng bên cạnh vừa nhảy tưng tưng vừa lẩm bẩm, sợ Đàm Tiêu Tiêu trách mắng mình: "Là anh trai tự mua chứ không liên quan gì đến con, con cũng không bảo anh trai mua đồ cho con!"
Vừa nói vừa ôm chầm lấy đùi Đàm Tiêu Tiêu.
Đàm Tiêu Tiêu véo má Dữu Dữu, cô hiểu rõ con trai mình sinh ra, Dữu Dữu thích đồ chơi của Phương Triều nhưng không dám chơi.
Cô bất lực thở dài: "Ở nhà đồ chơi nhiều thế kia mà có thấy con chơi đâu."
Lâm Dữu Nhất cười hì hì, trốn vào sau lưng Đàm Tiêu Tiêu, ló đầu ra nháy mắt với Phương Triều.
Phương Triều cầm mô hình máy bay, nhìn không hiểu ý của Lâm Dữu Nhất.
Đàm Tiêu Tiêu giữ chặt Lâm Dữu Nhất đang quậy phá sau lưng mình, nói với Phương Triều: "Phương tiên sinh, chúng tôi không thể nhận những thứ này, cậu vẫn nên mang về đi, đồ chơi của Dữu Dữu thực sự rất nhiều rồi, trong nhà có phòng riêng để đồ cho Dữu Dữu, cậu không thấy vì tôi chưa lấy ra mà thôi."
Thật ra, Phương Triều chỉ thấy một vài đồ chơi nhồi bông trong nhà nên tưởng Đàm Tiêu Tiêu chưa mua đồ chơi cho con, vì vậy cậu ta mới chạy đi mua một đống như vậy.
Phòng để đồ chơi cho Lâm Dữu Nhất thực sự là một căn phòng riêng, bên trong chất đầy những món đồ chơi đủ các kích cỡ, loại nào cũng có, trong phòng đều kín chỗ.
Dù vậy, Lâm Dữu Nhất cũng chán.
Dì Lương, bảo mẫu trong nhà, rót một ly nước cho Phương Triều và nói: "Phương tiên sinh, chúng tôi biết cậu tốt bụng, thấy Dữu Dữu nhà chúng ta dễ thương mà không có gì chơi nên mới mua. Nhưng cô chủ nói đúng, Dữu Dữu không thiếu đồ chơi, mỗi lần chơi xong đều không chơi nữa."
Lâm Dữu Nhất vội xen vào: "Đúng rồi, đúng rồi." Rồi chạy tí tởn đến cuối phòng, dồn sức đẩy mở một cánh cửa.
Bên trong căn phòng là một đống đồ chơi xếp ngay ngắn, đủ màu sắc, có những thứ Phương Triều chưa từng thấy ở siêu thị, thậm chí ở trong nước cùng chưa từng thấy.
"Dì Lương không nói dối anh trai đâu!" Lâm Dữu Nhất lại chạy tí tởn trở lại, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mô hình máy bay.
Nghe người nhà họ Đàm nói vậy, Phương Triều mới chú ý đến môi trường sống của họ.
Phương Triều chưa từng đến nhà các khách mời của chương trình khác, cậu tới nhà Đàm Tiêu Tiêu trước tiên.
Gia đình Đàm Tiêu Tiêu không đơn giản như Lã Long đoán, đây không phải gia đình bình thường, cách bài trí ở đây có thể gọi là xa hoa tinh tế.
Lúc đoàn chương trình tìm đến địa điểm này, họ đi thẳng xuống bãi đỗ xe dưới hầm, nên không biết khu chung cư trông thế nào. Đến khi đỗ xe xong, đi thẳng lên nhà bằng thang máy, vừa bước vào cửa, sự chú ý của Phương Triều cũng đã bị Lâm Dữu Nhất thu hút hết. Cậu lái xe đi mua đồ, nên cũng không để ý xung quanh.
Bây giờ Phương Triều mới phản ứng lại, gia đình Đàm Tiêu Tiêu có lẽ không đơn giản.