Chương 12

Trong phòng tắm, bồn tắm đã được đổ đầy nước, cả phòng ấm áp.

Đàm Tiêu Tiêu cởϊ áσ sơ mi của Lâm Dữu Nhất, rồi cởϊ qυầи và tã lót, chuẩn bị bế Lâm Dữu Nhất vào bồn tắm thì Lâm Dữu Nhất mới phản ứng lại.

Cậu la lên "Oái!", ôm chặt lấy Đàm Tiêu Tiêu, toàn thân căng cứng, không chịu vào bồn tắm, miệng liên tục lẩm bẩm: "Không được chạm nước, chạm vào nước sẽ chết, ư, mẹ có phải là không thương con nữa không? ư, ư..."

Ngay cả những người máy tinh vi nhất cũng sợ nước, đặc biệt là bồn đầy nước như thế này.

Lâm Dữu Nhất giãy giụa ôm chặt Đàm Tiêu Tiêu, tuyệt vọng đến nỗi mắt lại rơm rớm nước mắt, "Mẹ ơi, Dữu Dữu rất ngoan, mẹ không thương con nữa sao?"

"Ư ư, mẹ ơi, sau này Dữu Dữu sẽ ngoan mà, thật sự rất đáng yêu, mẹ đừng thả Dữu Dữu, ư..."

Lâm Dữu Nhất khóc rất đau lòng, cậu không khóc ầm ĩ như Khương Chiêu, mà khóc rất nhỏ, như thể đang cố gắng kìm nén nó một cách tuyệt vọng.

Tiếng khóc như vậy không làm phiền ai nhưng lại rất khiến người ta đau lòng.

"Sao mẹ lại không thương Dữu Dữu chứ? Dữu Dữu là bé cưng của mẹ, thiếu Dữu Dữu, mỗi ngày mẹ đều sẽ buồn."

Đàm Tiêu Tiêu ôm lấy Lâm Dữu Nhất, bọc khăn tắm cho cậu, sợ Lâm Dữu Nhất bị cảm lạnh, "Dữu Dữu à, mẹ chỉ định tắm cho con thôi, không phải không thương Dữu Dữu."

Đầu Lâm Dữu Nhất cúi thấp, co mình thành một quả bóng, trốn trong vòng tay Đàm Tiêu Tiêu, miệng lẩm bẩm, như đang phàn nàn, "Nhưng mà, nhưng mà người máy sợ nước nhất, mẹ định bỏ con xuống nước, không phải không còn thương con sao? Ư ư..."

Đàm Tiêu Tiêu khẽ thở dài, dỗ dành Lâm Dữu Nhất: "Đừng sợ, Dữu Dữu không phải người máy, nên không cần phải sợ."

"Không đúng! Dữu Dữu chính là người máy, Dữu Dữu phải sạc điện mỗi ngày..." Giọng nói của Lâm Dữu Nhất càng lúc càng nhỏ, giọng mũi nức nở, rất đau khổ nói: "Mẹ ghét người máy nhất, mẹ ghét phải sạc điện cho con, mẹ đã luôn không thương Dữu Dữu..."

Lâm Dữu Nhất càng cố gắng co mình thành một quả bóng, cậu vốn không có cảm giác an toàn.

Thế giới của người máy sẽ không bao giờ được coi trọng, họ bị con người điều khiển mua bán, liên tục thay đổi theo ý muốn của con người, dùng lâu rồi sẽ bị bỏ rơi một cách tàn nhẫn.

Vì vậy Lâm Dữu Nhất luôn ghi nhớ ngoại hình trẻ con mà con người thích.

Lời nói thương yêu của Đàm Tiêu Tiêu đối với Lâm Dữu Nhất vẫn còn nghi ngờ, với cậu sự thay đổi quá nhanh của Đàm Tiêu Tiêu, nhanh đến mức đối với một người máy, không có cách nào thay đổi suy nghĩ trong thời gian ngắn như vậy.

Thấy vậy, Đàm Tiêu Tiêu sợ kích động Lâm Dữu Nhất nên kiên nhẫn dỗ dành: "Được rồi, Dữu Dữu là người máy, người máy dễ thương nhất trên đời, mẹ thích người máy, người máy cũng có thể chạm vào nước, mẹ tắm cho con nhé?"

Lâm Dữu Nhất ngẩng đầu lên, trên má còn vương nước mắt, hỏi: "Con có thể chạm vào nước sao?"

"Tất nhiên có thể rồi, Dữu Dữu có hỏi mẹ là có thay da mới không, mẹ mời nhà thiết kế giỏi nhất thay da mới cho con, có thể chạm vào nước rồi."

"Thật sao?"

"Thật."

Cơ thể căng cứng của Lâm Dữu Nhất được thư giãn, cậu đứng thẳng dậy và chậm rãi chạm tay vào nước trong bồn, không cảm nhận thấy phản ứng bất thường nào, dần dần nhúng cả cánh tay vào trong.

"Con có thể tắm rồi à?"

"Đúng vậy, Dữu Dữu có thể tắm."

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Lâm Dữu Nhất trở nên hào hứng, "Mẹ ơi, Dữu Dữu muốn tắm bồn đầy cánh hoa như trong ti vi, được không?"

Thấy Lâm Dữu Nhất không còn căng thẳng nữa, Đàm Tiêu Tiêu hoàn toàn nhẹ nhõm, "Được chứ, tất nhiên được rồi."

"Dạ!" Lâm Dữu Nhất vẫy vẫy hai tay, lăn vào bồn tắm.

Lâm Dữu Nhất khóc nức nở ban nãy biến mất, bây giờ là Lâm Dữu Nhất được tắm bồn hoa.

"Mẹ ơi, con rất vui, mẹ giúp con thay da mới có thể tắm, con sẽ không bị bạn học nói hôi thối nữa!"

Trước đây Lâm Dữu Nhất luôn bị bạn học nói là hôi thối, toàn thân đầy mùi dầu máy, cậu cũng rất muốn được tắm thật thơm.

Đàm Tiêu Tiêu quay đi lau nước mắt, rồi quay lại cười nói: "Chúng chỉ lừa Dữu Dữu, Dữu Dữu là em bé thơm nhất."

Sau khi tắm xong, Lâm Dữu Nhất được Đàm Tiêu Tiêu quấn chặt trong khăn tắm thành một quả bóng hình bầu dục, giẫm lên tấm thảm trong phòng tắm lau cơ thể nhỏ bé của cậu.

Sau khi lau khô cơ thể nhỏ bé, Đàm Tiêu Tiêu lấy một chiếc khăn màu be phủ lên đầu Lâm Dữu Nhất, giúp Lâm Dữu Nhất lau khô mái tóc ướt sũng. Lâm Dữu Nhất bị lực từ "khăn lớn" đẩy nghiêng ngả, sau khi khăn được lấy ra, cả đầu vẫn còn choáng váng.

Tiếp theo, Đàm Tiêu Tiêu mặc đồ ngủ cho Lâm Dữu Nhất.

Tối nay họ sẽ bật điều hòa để ngủ, nhiệt độ điều hòa hơi thấp vì vậy Đàm Tiêu Tiêu mặc cho Lâm Dữu Nhất bộ đồ ngủ cotton dài tay.

Bộ đồ ngủ kiểu liền thân giống như một con cá mập. Lâm Dữu Nhất làm mặt quỷ trước gương, vẫy tay, “┗|`O′|┛ta là cá mập lớn~~!". Đàm Tiêu Tiêu vỗ vỗ cái mông nhỏ của cậu, lấy máy sấy tóc từ tủ ra sấy tóc cho Lâm Dữu Nhất.

Trong lúc máy thổi phà vào, Lâm Dữu Nhất bắt chước theo âm thanh của máy mà kêu lên: "À à à à~~ Ú ú ú ú~~" Đàm Tiêu Tiêu thấy cậu dễ thương quá, hạ thấp công suất xuống một mức, thổi thẳng vào miệng cậu.

Hai môi Lâm Dữu Nhất bị gió thổi phình ra, "A à ú ú ~~!".

Sau khi sấy tóc xong, Đàm Tiêu Tiêu bế Lâm Dữu Nhất ra ghế sô pha.

"Dữu Dữu có muốn ngủ hay xem phim hoạt hình?" Lâm Dữu Nhất lăn lộn trên ghế, tưởng tượng mình là một con cá mập lớn, nghe thấy câu hỏi của Đàm Tiêu Tiêu thì ló đầu ra: "Xem phim hoạt hình! Dữu Dữu muốn xem hoạt hình!"

Dù sao ngày mai cũng không cần đi mẫu giáo, có thể ngủ muộn một chút, Đàm Tiêu Tiêu chọn một bộ phim hoạt hình cho Lâm Dữu Nhất xem.

Đàm Tiêu Tiêu lấy quần áo đi tắm, khi quay lại thì thấy Lâm Dữu Nhất đang đứng trên ghế sô pha, nhảy cẫng lên hát hò.

Lâm Dữu Nhất cầm điều khiển, chạy qua chạy lại trên sô pha, thấy Đàm Tiêu Tiêu thì ném điều khiển xuống ghế, nhảy phóc xuống ôm chầm lấy cô, suýt thì vấp ngã.

"Mẹ ơi, mẹ ơi, hiệp sĩ heo! Con là hiệp sĩ heo!".

Đàm Tiêu Tiêu vuốt trán Lâm Dữu Nhất, cậu chơi rất hăng say, trán đầy mồ hôi, "Con này, tắm xong cũng vô ích. Dì Lương có thoa dầu thơm cho con chưa?"

"Chưa ạ, con mới nhảy múa xong đó mẹ ơi, mẹ có thấy không, mẹ ơi, nhảy lên nhảy xuống, đẹp trai!"

"Đó là GG BOND, Dữu Dữu đợi một chút nhé." Đàm Tiêu Tiêu đi vào phòng để lấy kem dưỡng ẩm trẻ em cho Lâm Dữu Nhất.

Lâm Dữu Nhất muốn theo mẹ, nhưng "Chú Heo Siêu Điệp Viên" lại bắt đầu, cậu ấy lại không muốn rời khỏi, giống như một con ruồi bé nhỏ không đầu đang lảo đảo ngay tại chỗ.

Chẳng mấy chốc Đàm Tiêu Tiêu quay lại với hũ kem dưỡng ẩm. Cô vặn nắp hũ ra, lấy một ít chấm lên má mịn màng của Lâm Dữu Nhất.

Da mặt của trẻ nhỏ mịn màng như đậu hũ, mềm mại như nước, khuôn mặt lại nhỏ xinh, chỉ một chút là đã thoa xong.

"Dữu Dữu thoa dầu thơm xong, thơm phức luôn ạ!" Lâm Dữu Nhất áp má vào người Đàm Tiêu Tiêu, "Mẹ cũng thơm phức nè!" Vui vẻ vỗ tay, lại chạy đi xem "Chú Heo Siêu Điệp Viên".

"Chú Heo Siêu Điệp Viên" chỉ chiếu ba tập rồi kết thúc, tiếp theo là chương trình tạp kỹ dành cho trẻ em, có phần tương tự chương trình mà Lã Long giới thiệu với Đàm Tiêu Tiêu trước khi tan làm hôm nay. Thấy không còn "Chú Heo Siêu Điệp Viên", Lâm Dữu Nhất có vẻ hơi chán nản, nằm úp mặt lên đùi Đàm Tiêu Tiêu.

Hai má cậu dán vào đùi cô, toàn thân cong cong, giống như một chú heo con sắp ngủ thϊếp đi.

Đàm Tiêu Tiêu vuốt tóc cho Lâm Dữu Nhất, hỏi: "Tiểu Dữu Tử có thích chơi với các bạn không?".

"Không hiếm chơi ở trường mẫu giáo!"

"Vậy mẹ sẽ tìm một vài bạn tốt cho con, nhưng sẽ có nhiều chú dì lạ mặt theo sau con quay phim chụp ảnh, còn có nhiều người xa lạ cầm điện thoại nhìn con, có thể chỉ trỏ vào con, con có sợ không?"

Đối với chuyện đưa Lâm Dữu Nhất lên chương trình truyền hình, Đàm Tiêu Tiêu rất thận trọng.

Lâm Dữu Nhất quay đầu nhìn Đàm Tiêu Tiêu, "Nếu mẹ muốn Dữu Dữu đi thì Dữu Dữu sẽ đi.”

“Con không sợ những chú dì lạ mặt."

Lâm Dữu Nhất còn quá nhỏ, không hiểu áp lực khi tham gia một chương trình truyền hình, việc này vẫn cần thảo luận kỹ với đạo diễn chương trình.

"Dữu Dữu có buồn ngủ không? Hay chúng ta đi ngủ thôi?"

"Được! Đi ngủ thôi!"