Chương 3

Bùi Thanh mỉm cười: "Lâm Phóng, tôi đã làm xong."

Đây là lần đầu tiên Lâm Phóng nghe Bùi Thanh gọi tên mình, giọng nói trong trẻo, nếu lắng nghe kỹ sẽ thấy có chút run rẩy, giống như thiếu niên mới biết nói, rất dễ nghe và cũng rất quyến rũ.

Lâm Phóng chần chừ hai giây, gật đầu: "Đi cùng tôi, tìm lại cảm giác chụp ảnh."

Bối cảnh chụp ảnh đã sớm được chuẩn bị kỹ lưỡng, thực ra cũng không có gì phức tạp, chỉ là một tấm thảm lông màu trắng dài trải trên nền đen, cùng với một con rối Độc Giác Thú to lớn đến mức có thể làm thú cưỡi cho Bùi Thanh.

Lâm Phóng cầm máy ảnh, nhìn Bùi Thanh qua màn hình, vẻ mặt điềm tĩnh nói: "Cậu cứ thoải mái tạo dáng, tìm lại cảm giác."

Bùi Thanh gật đầu đồng ý, nhưng do trang phục, những động tác của cậu đều có phần gượng gạo, không thả lỏng được.

Không cần Lâm Phóng nói ra, chính cậu đã nhận thức được điều không ổn.

Lâm Phóng bước ra từ sau máy ảnh, anh chưa kịp nói gì, Bùi Thanh đã đỏ mặt nói trước: "Xin lỗi, tôi còn hơi gượng, cho tôi thêm vài phút, tôi đảm bảo có thể tìm lại cảm giác."

Biểu hiện của Lâm Phóng vẫn như cũ, rất lạnh lùng: "Không sao, tôi chỉ muốn nói, cũng không tệ lắm, tôi sẽ trang điểm cho cậu, cậu có thể trong lúc trang điểm tìm lại cảm giác."

Bùi Thanh nhớ lại, Lâm Phóng đã nói rằng anh biết trang điểm khi chụp những sản phẩm này.

Bùi Thanh được Lâm Phóng dẫn đến chỗ trang điểm, ngồi xuống trước gương, trên bàn trải đầy dụng cụ trang điểm. Cậu thấy Lâm Phóng tiến lại gần trước mặt mình, khiến hơi thở của Bùi Thanh dừng lại.

Sau vài giây, Lâm Phóng nhẹ nhàng gật đầu: "Làn da của cậu rất tốt, trông cũng rất sạch sẽ, tôi sẽ trực tiếp trang điểm cho cậu."

Lâm Phóng lùi lại một khoảng cách, Bùi Thanh mới thở phào nhẹ nhõm với khuôn mặt đỏ bừng, ngây ngô gật đầu.

Do chiều cao của Lâm Phóng, phần mông của anh dễ dàng ngồi lên bàn trang điểm, khi anh trang điểm cho Bùi Thanh, biểu cảm trên mặt tùy ý hơn nhiều so với khi cầm máy ảnh, bông trang điểm và cọ mỹ phẩm trên mặt Bùi Thanh thoải mái quét qua.

Bùi Thanh bị Lâm Phóng che khuất tầm nhìn, không thể nhìn thấy bản thân mình trong gương, lòng cậu không khỏi bất an.

Cổ họng cậu căng thẳng, để giảm bớt căng thẳng cậu mở miệng nói chuyện với Lâm Phóng.

"Mỗi lần chụp ảnh anh đều tự mình trang điểm cho người mẫu à?"

Lâm Phóng không ngừng động tác, trả lời câu hỏi của cậu: "Trước đây có chuyên gia trang điểm riêng, nhưng cô ta không thể tạo ra cảm giác mà tôi muốn, còn chỉ trích quyết định về phong cách của tôi, tôi đã sa thải cô ta, tự mình làm."

Trong mắt Bùi Thanh lộ ra sự ngưỡng mộ dành cho Lâm Phóng: "Thì ra là vậy. Tôi cũng đã cố thử tập trang điểm một thời gian, nhưng tay tôi không giỏi, cố gắng luyện tập mà vẫn không trang điểm tốt được."

"Cậu không cần trang điểm cũng rất đẹp. Tôi cần trang điểm vì một số sản phẩm có sắc thái khác nhau, cần người mẫu phối hợp với sản phẩm."

Câu "Cậu không cần trang điểm cũng rất đẹp" Bùi Thanh đã nghe nhiều lần, nhưng cậu chưa bao giờ cảm thấy vui và ngượng ngùng như khi nghe Lâm Phóng nói như hôm nay, Lâm Phóng nói rất tự nhiên, mang lại cảm giác anh không hề suy nghĩ nhiều, chỉ đơn thuần nói ra những gì cảm thấy trong lòng.

Lâm Phóng thấy cậu rất đẹp.