Tô Ly ngồi dậy , suy nghĩ chốc lát rồi đánh thức Lâm Diên vẫn còn đang ngủ say.
" Lúc nãy có người đến đây, em mau nhìn xem bên em có gì khác thường không?"
Lâm Diên cũng là người thông minh, nghe Tô Ly nói vậy cơn buồn ngủ cũng nhanh chóng tan thành mây khói, vội vàng đứng dậy kiểm tra xung quanh. Một lúc sau , khuôn mặt xinh đẹp thay đổi, hồi lâu sau mới lắp bắp nói : " ..... Trên đồ ăn có độc."
Loại độc được bỏ vào ban ngày mùi vị rất nhẹ. Lần này cũng là cùng loại độc đó , nhưng sau khi trải qua một lần , cô vô cùng nhạy cảm đối với mùi này.
Sau khi lo sợ một lúc, cô nhanh chóng bình tĩnh lại, lạnh lùng hỏi : " Tô Ly, anh nói cho em biết là do ai làm?"
Tô Ly không nói gì, cầm lấy điện thoại mở ra đoạn ghi âm vừa rồi, bật âm lượng lớn nhất. Trong bóng đêm, âm thanh rất nhỏ cũng trở nên rõ ràng.
Chỉ cần nghe một lần Lâm Diên liền nhận ra được giọng nói này là của ai. Cô cũng không còn cách nào bình tĩnh , tức giận nói : " Em đối xử với cô ấy không tệ, thế mà cô ấy lại làm loại chuyện như thế này! Thật quá đáng mà!"
Trong bóng đêm, Lâm Diên không nhìn được vẻ mặt của Tô Ly, nhưng giọng nói của anh trước sau vẫn trầm tĩnh như nước, ẩn chứa sự nhìn xa trông rộng ; khiến cho lòng của Lâm Diên đang rối loạn cũng bình tĩnh lại.
" Em đối xử tốt với cô ấy thì sao chứ, nếu như không phải chuyện cô ấy muốn cô ấy cũng sẽ không làm. Huống chi em nghĩ kỹ lại xem, nếu như cô ấy đã có ý muốn hại em vậy tại sao hai ngày này mới hành động? Lại phải hạ độc trên đồ ăn của em, Lâm Diên, em vẫn cần anh nhắc nhở sao ?"
Mọi người đều là người cùng một hội, tin tức trong hội mọi người đều hiểu mà không cần nói ra, có một số lời không cần nói quá rõ ràng.
" Hừ ! Cô ấy muốn nhưng em không muốn thì cũng không có cách nào cho cô ấy." Lâm Diên cười nhạo một tiếng : " Phương thức phạm tội này cũng dám dùng , cũng tại em không biết nhìn người. Tô Ly, cảm ơn anh đã giúp em, em sẽ tự mình giải quyết tốt chuyện này."
" Có chuyện gì cần thì đến tìm anh, nhưng chuyện này không cần thông báo ra bên ngoài."
Lâm Diên ngẩn người, chua xót nói : " Tô Ly, anh đối với những người hâm mộ anh đều tốt như vậy sao?"
" Em quá đề cao anh rồi. Lâm Diên, em nên hiểu rõ anh thích em ở điểm nào." Trong đêm, giọng nói lười nhác của Tô Ly truyền đến tai Lâm Diên : " Với lại, anh giúp em, sau này en phải trả lại anh."
Lâm Diên cầm chiếc chăn trong tay, cuối cùng nói : " Em hiểu rồi... chỉ cần chuyện anh kêu em làm, em đều làm..." Âm thanh phía sau rất nhỏ, cô không biết Tô Ly có nghe được hay không.
Thật lâu sau đó, Tô Ly thở dài : " Lâm Diên, em là một cô gái tốt, mấy năm nay anh đều thấy . Anh đã từng thấy em vì muốn diễn tốt vai diễn của mình mà mùa đông không ngừng nhảy vào hồ bơi để luyện tập , anh cũng biết có người muốn quy tắc ngầm cùng em nhưng em đều khéo léo từ chối. Không có chỗ dựa, em so với những ngôi sao nữ khác vất vả hơn rất nhiều. Nhưng ... ....... "
" Chuyện tình cảm không đơn giản như em nghĩ. Thứ mà em thích chẳng qua chỉ là đứng nhìn ánh hào quang của anh mà thôi chứ không phải con người thật sự của anh. Sau khi em thật sự hiểu rõ về anh , em sẽ thấy rằng anh và người mà em tưởng tượng hoàn toàn không giống nhau. Lâm Diên, điều em và tất cả mọi người trong làng giải trí này nhìn thấy đều không phải là con người thật sự của anh. Nếu như là thân thể bất chính của những ngôi sao nữ khác chỉ cần anh không quan tâm để ý là đượcc, nhưng anh không muốn tổn thương tình cảm của em."
Lâm Diên nghe được những lời này nhất thời ngớ người, dường như không kịp phản ứng, một lúc lâu sau cô mới nói : " Không phải như anh nói...... em thích anh đã nhiều năm rồi, làm sao có thể...."
Tô Ly cắt ngang lời cô : " Những lời này trước giờ anh chưa từng nói với người khác, về sau cũng sẽ không nói. Em suy nghĩ kỹ đi. Anh tin qua một thời gian nữa , thành tựu của em sẽ rất tốt, vì vậy anh không muốn em đặt tâm ý của mình sai nơi. Lâm Diên , anh không xem em là người qua đường nên mới giúp em, nhưng anh giúp em , sau này sẽ muốn em báo đáp. Đây mới chính là anh."
Lâm Diên quay đầu nhìn về phía Tô Ly, ánh trăng từ ngoài chiếu vào cửa, ánh trăng mờ khiến cô khó nhìn vào mắt Tô Ly.
Người như Tô Ly, trước giờ cô chưa từng gặp qua, cũng chưa từng nghĩ đến. Đầu cô nóng lên, cô đột nhiên hỏi một câu : " Vậy Hạ Minh Y thì sao?"
Hô hấp của Tô Ly chợt chậm lại, anh thở dài nói : " ... Anh không biết."
Không xác định được nhân tố thường rất là nguy hiểm.
Buổi tối hôm nay, kể từ khi hai người biết nhau , đây là lần đầu tiên hai người nói với nhau nhiều như vậy. Lâm Diên tin, đây cũng là lần đầu tiên trong nhiều năm qua Tô Ly nói nhiều với người khác như thế. Nhất định là có ngọt ngào, nhưng mỗi khi nghĩ đến ý tứ trong lời nói của Tô Ly, trong lòng không khỏi có cảm giác mất mác.
Sau nửa đêm, hai người gần như không cách nào ngủ được, mỗi người đều có sự lo nghĩ của riêng mình, đến gần sáng hai người mới mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.
Tô Ly vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Hạ Minh Y cười yếu ớt, nhất thời không kịp phản ứng. Vẻ mặt Hạ Minh Y thích thú với ý nghĩ mình vừa nghĩ ra, cô cười nói : " Mỹ nhân say ngủ cuối cùng cũng thức dậy rồi ? Chín giờ hơn rồi đấy ! Tôi có nấu cháo, anh mau thức dậy nếm thử đi."
Mỹ nhân say ngủ....
Anh nghe tên gọi như vậy không chút nào tức giận, ngược lại còn cảm thấy buồn cười. Hạ Minh Y đưa tay đỡ anh ngồi dậy. Bên kia Lâm Diên trực tiếp bật cười : " Tiểu Hạ , nếu như người khác biết em gọi Tô Ly như vậy , đoán chừng mọi người đều cười chết mất. Nhưng mà chị cảm thấy cái tên này rất đáng tin ."
Hạ Minh Y cả kinh : " Chị Lâm Diên cũng tỉnh rồi ạ, vậy cùng ăn sáng nha chị, em chuẩn bị rất nhiều."
Tâm tình Tô Ly dường như rất tốt, anh nói với Lâm Diên : " Cô ấy vẫn là một đứa trẻ, em đừng học theo cô ấy."
Hạ Minh Y để vật dụng rửa mặt trên giường , dọn đồ ăn lên bàn, Tô Ly vừa rửa mặt vừa nói chuyện với cô.
" Em đến đây khi nào?"
" Khoảng tám giờ rưỡi !"
Tô Ly nhíu mày : " Đến đây sớm như vậy để làm gì ?"
" Anh không phải có thói quen dậy sớm sao?"
" Lần này là ngoại lệ. Lại nói, dáng vẻ không đẹp của tôi bị em nhìn thấy, em không thể bán đứng tôi !"
Hạ Minh Y phì cười : " Anh yên tâm, dáng vẻ anh vừa thức dậy cũng rất ưu tú, vẻ mặt so với Phan An, Lang Lãng như trăng trên ngực.”
Tô Ly nghe cô nói thế càng cười sâu hơn.
Cô nhân lúc Tô Ly rửa mặt liền thu xếp đem cháo sang chỗ Lâm Diên, chuẩn bị múc một chén cháo giúp cô ấy. Không ngờ bên Lâm Diên chỉ có một mình cô ấy, Hạ Minh Y tò mò hỏi : " Chị Tiểu An sao vẫn chưa tới ạ?"
Chưa dứt lời , sắc mặt Lâm Diên nháy mắt thay đổi, cô nhịn lại rồi mới nói với Hạ Minh Y : " Tiểu Hạ, cảm ơn ý tốt của em, chị có thói quen không ăn sáng, em không cần chuẩn bị cho chị đâu."
" Hạ Minh Y, em qua đây."
Trong lòng Hạ Minh Y nghi hoặc nhưng cô nuốt xuống. Sau khi Tô Ly ăn sáng xong , bác sĩ đến giúp vào nước biển. Bác sĩ nói do họ trúng độc không lâu nên nghỉ ngơi hai ngày là có thể xuất viện rồi.
Anh dẫn Hạ Minh Y rời phòng bệnh, khi cửa phòng bệnh đóng lại , Hạ Minh Y nhìn thấy Lâm Diên cầm lấy chiếc điện thoại bên cạnh giường lên.
Phía sau phòng bệnh cao cấp có một vườn hoa nhỏ, lúc này trong vườn hoa rất ít người.
" Có phải vẫn chưa tìm ra người hạ độc không, tại sao tôi vừa nói đến Tiểu An thì vẻ mặt của Lâm Diên lại kỳ lạ như vậy?"
Tô Ly cúi người nhìn cô : " Có phải những người học Trung Văn viết kịch bản đều sẽ liên tưởng như em không ?"
Vẻ mặt Hạ Minh Y nghiêm túc : " Thật sự tôi nghĩ như thế . Tôi nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy người thuận tiện nhất chính là Tiểu An. Anh có biết không ? Hôm qua lúc anh và Lâm Diên bị trúng độc , lúc đó tôi hỏi là : " Anh làm sao thế?" nhưng Tiểu An lại nói là : " Chị trúng độc rồi?" Tôi thấy điểm đó cũng rất khả nghi, nhưng lại không có lý do nào giải thích rõ cả, vì vậy mới không nói. Nhưng tôi cảm thấy không đơn giản như vậy. Đúng rồi , tôi thấy cô ấy và trợ lý của Chung Tử Linh hay nói chuyện cùng nhau! " Cô đột nhiên nhớ đến chuyện này.
Tô Ly suy nghĩ chốc lát, kể lại chuyện xảy ra đêm qua cho cô nghe, cuối cùng anh nói : " Em cho rằng không phải chỉ có một người làm, nhưng người khác muốn hại em. Em nghĩ xem, nếu như bọn anh không phát hiện , sáng hôm nay Lâm Diên ăn cháo em nấu rồi lại trúng độc nữa thì tình hình sẽ như thế nào đây?"
Hạ Minh Y nghe vậy , toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Tô Ly vuốt tóc cô : " Vì vậy chuyện này em không cần nhúng tay vào, những điều em thấy cũng không cần nói ra, cứ để bọn anh xử lý là được."
Lúc Tô Ly cúi người xuống nhìn cô, đôi mắt sáng như sao trên trời, vẻ mặt cũng không giống vẻ bình tĩnh tiêu sái khi đứng trước người khác, ánh mắt chứa đựng sự dịu dàng hiếm thấy. Trong lòng Hạ Minh Y có chút bối rối.
" Chuyện đó... chị Tiểu Diệp có phải muốn trở về rồi không ?" Cô vừa thất thần, ý nghĩ vừa chợt truyền đến.
" Nếu như anh nói đúng thì sao ?" Vẻ mặt Tô Ly có sự nghiêm túc hiếm thấy.
Trong lòng Hạ Minh Y chấn động, vậy...... vậy chuyện đó nhất định phải hỏi rõ ràng mới được.
Cô thận trọng suy nghĩ trong lòng, cẩn thận hỏi : " Tô Ly, nếu như có một cô gái vô cùng thích anh, trước khi mất muốn gặp anh, trong lúc bận rộn anh sẽ giành thời gian đi thăm cô ấy chứ?"
Tô Ly trầm mặc nói : " Vấn đề em hỏi này không hề khoa học , trong các fan của anh chưa từng xảy ra chuyện như vậy. Nhưng nếu như có chuyện như vậy xảy ra, trước tiên phải xem thử bọn anh có cách nhau xa không, bệnh của cô ấy có nghiêm trọng hay không, Em nghĩ xem, nếu như bọn anh cách nhau khá xa, mà bệnh cô ấy lại nghiêm trọng cho dù anh ngồi máy bay cũng không đến kịp!"
Hạ Minh Y run lên, cố chấp hỏi : " Nếu như là một thành phố thì sao? Hơn nữa còn sắp mất ?"
" Vậy thì nhất định phải đi rồi, sinh mệnh người khác sắp mất , cho dù công việc có bận như thế nào cũng không quý bằng thời gian hấp hối, cuối cùng của người khác được. Nhưng loại chuyện như thế này tốt nhất đừng nên xảy ra.." Tô Ly cúi người, hai tay nắm lấy bả vai Hạ Minh Y : " Tại sao em lại hỏi điều này?"
Hạ Minh Y cảm thấy trong lòng trút được gánh nặng, nhẹ nhàng thở ra, oán hận nhiều năm cuối cùng cũng mất. Cô biết anh không phải là người như vậy.... Nửa tháng nay cô tiếp xúc với Tô Ly, anh so với trong tưởng tượng ngày trước của cô hoàn toàn không giống nhau.... Có lẽ trong thâm tâm cô cũng muốn tin tưởng anh...
Tin thì bản thân mình mới không mâu thuẫn và đau khổ nữa.
Cô viện cớ cho bản thân mình : " Tôi chỉ muốn hiểu anh thôi, xem anh có phải là người tốt hay không."
Tô Ly che giấu vẻ hài hước vừa rồi trên mặt : " Nếu như có một ngày em biết anh không phải là người tốt như trong tưởng tượng của em, em sẽ thế nào?" Trong lời nói của anh một chút khẩn trương không dễ nhận thấy.
Hạ Minh Y đương nhiên không nhận thấy được điều này bởi vì cô đang nghĩ đến một chuyện khác : " Tôi làm sao còn nghĩ đến chuyện đó chứ, lúc đó tôi đã là người qua đường rồi."
Lòng Tô Ly bỗng nhiên đau xót, theo bản năng giữ chặt tay Hạ Minh Y lại : " Y Y, hai tháng này Tiểu Diệp sẽ không trở lại."
Anh gọi cô là : " Y Y ."
Đáy lòng Hạ Minh Y vui sướиɠ , như thủy triều dâng lên, thậm chí quên mất việc hay người đang nắm tay nhau như vậy không ổn tí nào.
Trái lại Tô Ly phải ứng nhanh , trước khi cô ý thức được liền nhanh chóng buông tay ra. Vừa mắng bản thân mình sao lại xúc động như vậy, lại vừa có cảm giác run rẩy khi da thịt vừa rồi mới chạm nhau.
Anh xoay người cười tự giễu, chẳng lẽ là đã lâu rồi anh không nói chuyện yêu đương khiến cho mình có cảm giác với cô gái nhỏ xinh đẹp ngây thơ sao.
Lúc này Hạ Minh Y cũng phản ứng kịp, trong lòng nổ tung ; đồng thời cũng tự trách và áy náy trong lòng.
Hai người cũng trở nên trầm mặc, trong không khí dường như có điều gì dây dưa quấn quít, ẩn chứa sự ngọt ngào ấm áp nhàn nhạt.