Edit: Lăng Mộ Tuyết
Hai người cứ lẳng lặng ôm nhau như vậy một lúc lâu, Tô Ly đột nhiên nhíu mày: "Vì sao anh không nhìn thấy em?"
Hạ Minh Y nhìn về phía đèn thủy tinh trên trần nhà, trong nháy mắt thân thể cứng đờ, rất nhanh lại khôi phục: "Bởi vì bây giờ là buổi tối! Bác sĩ nói anh ngủ say lâu quá, sẽ không thích ứng với bên ngoài, ngộ nhỡ tỉnh lại vào buổi tối, ánh đèn quá chói mắt sẽ không tốt, cho nên từ khi anh bắt đầu có ý thức, mỗi lúc trời tối em đều tắt đèn đi."
Trong thời gian ngắn như vậy, nàng nhanh chóng lập ra một lý do, vì sợ lời nói dối bị vạch trần, nàng lại vẫn tiếp tục nói: "Khả năng anh vẫn phải thích ứng vài ngày, gian phòng bệnh này tốt hơn, sau này ban ngày em cũng sẽ không vạch màn. Qua một thời gian ngắn thì tốt rồi."
Tô Ly nháy nháy mắt nói: "A.... Như vậy!" Giọn điệu nghe không rõ vui buồn.
Anh vừa dứt lời, Cẩn Hoành đã đi nhanh đến, vui mừng hỏi: "Có phải A Tô tỉnh dậy hay không?"
Hạ Minh Y nói: "Đúng vậy! A Ly thật sự đã tỉnh lại rồi." Vừa vươn tay chỉ chỉ vào vị trí ánh mắt.
Thần sắc Cẩn Hoành thay đổi, gật gật đầu.
"A Tô, em cảm thấy thế nào?"
"Khá tốt."
"A Ly, anh chờ một lát, chúng ta đi mời bác sĩ tới." Hạ Minh Y hôn một cái trên mặt anh, lôi kéo Cẩn Hoành ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa.
Trong phòng bệnh, Tô Ly giơ tay lên, khẽ vuốt vuốt hai mắt của mình, lộ ra một nụ cười khổ.
Thông báo với bác sĩ qua xem xét, Hạ Minh Y kéo Cẩn Hoành đến một chỗ bí ẩn, tức giận hỏi: "Vì sao mọi người lại không nói với em, mắt của A Ly không nhìn thấy nữa?!"
Bỗng nhiên cô nhớ tới, lúc ngã xuống, là đầu Tô Ly hướng xuống dưới. Xem ra khi đó té bị thương không chỉ có đầu, mà ngay cả mắt cũng bị đυ.ng mạnh.
"Khi đó em bị thương nặng như vậy, A Tô lại như vậy, anh làm sao dám nhắc tới!"
"Nhưng sau này thì sao? Vì sao sau này cũng không nói."
"Khi đó không phải sống chết còn chưa biết sao? Mà từ sau khi A Tô có ý thức, anh đã nói với bác sĩ chuẩn bị giác mạc, bây giờ cũng thu thập được không ít rồi." (Đúng là nhà giàu)
A Hoàng vừa nói như vậy, Hạ Minh Y mới tỉnh táo lại: "Thực xin lỗi, không phải em cố ý, chỉ là vừa rồi thấy A Ly không nhìn thấy, trong lòng em..."
"Anh biết tâm tình của em, không sao." A Hoàng khoát tay, tỏ vẻ đã hiểu với Hạ Minh Y.
Khi quay lại, bác sĩ đã kiểm tra hoàn tất, lmt.lqd, hai người đi qua hỏi thăm tình hình.
"Ý thức cũng không có xuất hiện vấn đề lớn, cũng không có di chứng gì, chỉ cần tĩnh dưỡng, rất nhanh sẽ khôi phục bình thường. Mặt khác, sắp tới chúng tôi sẽ mau chóng sắp xếp giải phẫu cấy ghép giác mạc, xin Đại công tử yên tâm, chúng tôi sẽ tận lực cứu Tam công tử toàn vẹn."
Sauk hi cha mẹ Tô Ly biết Tô Ly tỉnh lại, cũng kích động suốt đêm tới bệnh viện để nhìn thấy con trai mới thật sự yên lòng, nói chuyện một lúc lâu, mới yên tâm quay về.
Mấy ngày nay, các bác sĩ đã nhanh chóng cho Tô Ly tiến hành phẫu thuật cấy ghép giác mạc, Tô Ly cũng tự biết, nhưng không có vạch trần.
Đối với anh mà nói, có thể từ Quỷ Môn quan mà sống quay lại, đã là trong cái rủi có cái may rồi. Tô Ly nghĩ rất đơn giản, chỉ cần giải phẫu thành công, sau khi anh hồi phục thị lực, là có thể nhanh chóng nhìn thấy Y Y, lâu như vậy rồi. Chỉ có chân chân thực thực "Nhìn" thấy cô, anh mới có thể cảm thấy thỏa mãn.
=== ====== ======
Sóng trước chưa yên, sóng sau lại tới.
"Anh nói cái gì?" Hạ Minh Y kinh ngạc giương mắt: "Làm sao có thể?"
"Bác sĩ vừa mới nói với anh, nếu tiếp theo còn không được, mắt của A Tô sẽ phải chịu tổn thương nặng, sau này tỷ lệ cấy ghép thành công sẽ càng nhỏ."
Hạ Minh Y mở to hai mắt, nói không ra lời.
Đây đã là lần thứ ba, còn chưa thành công. Không có cách nào bảo tồn giác mạc lâu được, mỗi lần đều phải dùng ngay lúc đó, vốn cho rằng chuyện cực kỳ dễ dàng, kết quả lại xuất hiện nhiều ngoài ý muốn như vậy.
Mỗi lần cấy ghép giác mạc xong, rất nhanh sẽ xuất hiện phản ứng bài xích. Tuy Tô Ly chưa nói gì, nhưng mỗi lần nhìn thấy Tô Ly ở một mình, lại lộ ra cảm giác thương tâm khó nhịn, ngực cô như bị kìm nén không thể hô hấp.
A Ly tốt như vậy, vì sao ông trời lại muốn đối xử với anh ấy như vậy?
Nếu tình hình thật sự như vậy, chuyện này sẽ càng khó làm. Nếu mắt cũng không phải mắt của mình, Tô Ly có thể tiếp nhận hay không?
Nghĩ vậy, Hạ Minh Y lại cảm thấy trong lòng khó chịu muốn chết.
Nàng cũng bất chấp nói chuyện, nghiêng ngả lảo đảo đi về phía trước, chân mất cân bằng, bỗng nhiên ngã xuống, may mà A Hoàng tay mắt lanh lẹ, bước lên phía trước đỡ lấy cô.
Hạ Minh Y nghiêng thân thể, dựa vào A Hoàng đứng lên, chợt thấy bên cạnh tay phải, trên vách tường hành lang bệnh viện, tấm kính của bảng phòng cháy trong như gương thủy tinh, phản chiếu bộ dáng chính mình.
Cặp mắt trắng đen rõ ràng kia.
Mắt phượng xinh đẹp.
Đúng vậy, giống như Tô Ly vậy, mắt Hạ Minh Y cũng là mắt phượng, cũng mỹ lệ sạch sẽ, ánh mắt trong trẻo.
Đó là nơi sinh động nhất trên mặt của cô. Hình như có một lần Tô Ly nói, nhìn thấy ánh mắt kia của cô, thì đã mềm lòng rồi.
Hạ Minh Y giật mình, lmt.lqd, đột nhiên đứng lên. Trong lòng dâng lên một ý nghĩ lớn mật, ý niệm này càng ngày càng mãnh liệt, mà cô có một loại trực giác gần như cố chấp -- nhất định sẽ thành công!
A Hoàng thấy cô nhìn mình trong kiếng không chuyển mắt, nghi hoặc nói: "Y Y, em nhìn gì vậy?"
Đã thấy Hạ Minh Y vươn ngón tay trắng nõn mảnh nhỏ ra, khoa tay múa chân với hai mắt của mình.
A Hoàng kinh hoảng toàn thân toát mồ hôi lạnh, quát to một tiếng: "Y Y, không được!"
"Sao không được?" Biểu cảm của Hạ Minh Y thập phần bình tĩnh, nhíu mày nhìn về phía anh: "Anh ấy có thể vì em mà chết, em lại không thể vì anh ấy mà làm chút chuyện hay sao?"
Thân thể A Hoàng run lên: "Đây không hợp lý, mọi người đều là khi còn sống kí giấy hiến tặng, sau khi qua đời mới lấy ra!"
"Trên đời này chỉ cần anh tình tôi nguyện là được rồi, còn quản hợp pháp hay không hợp pháp làm cái gì, chúng ta cũng không làm trái pháp luật! Anh không nói, em không nói, bác sĩ lại là người của các anh, có thể có vấn đề gì chứ?"
"Y Y, A Tô sẽ không đồng ý!"
"A Hoàng!" Hạ Minh Y xoay người, kiên định nhìn anh: "Hãy nghe em nói, cảm giác của em rất mãnh liệt, em nhất định có thể. Em không có, còn có thể tìm lại, nhưng không thể để A Ly làm thí nghiệm nữa. Em sợ có một ngày, bỗng nhiên bác sĩ nói cho ta biết, cả đời này của anh ấy sẽ không nhìn thấy nữa."
"Anh ấy là một người kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể cả đời sống trong bóng tối?! Cho nên, chúng ta không thể mạo hiểm nữa. Tin tưởng em, cảm giác của em thật sự rất mãnh liệt!"
Rất mãnh liệt, dường như là trong nháy mắt, thân thể và đầu óc tạo ra trực giác gần như trời sinh!
Không có sai!
Lời tuy như vậy, Cẩn Hoành vẫn không thể tiếp nhận: "Không được! Mặc kệ nói như thế nào, anh cũng sẽ không đồng ý!" Làm gì có chuyện người sống bỏ đi giác mạc, chuyện này quá tàn nhẫn!!
Nghe vậy, Hạ Minh Y biến sắc, bỗng nhiên đưa tay sờ lên trên đầu, tóc dài nhất thời rơi xuống, một cây cây trâm dài nhỏ bị cô cầm trong tay, đặt đối diện hai mắt của mình.
Thần sắc Cẩn Hoành đại biến: "Y Y!"
"Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, rốt cuộc anh muốn thế nào? Đó là em trai ruột của anh đó, anh không muốn cứu sao? Nếu A Ly không nhìn thấy, em đây tình nguyện cả đời sống trong bóng tối với anh ấy."
"Y Y..." Vẻ mặt Cẩn Hoành bất lực, bó tay với cô. Bề ngoài nhìn Hạ Minh Y yếu ớt như thế, nhưng tính tình lại vô cùng kiên nghị cương liệt (cực đoan thì có), quyết định chuyện gì, thì sẽ không đổi ý.
"Cẩn Hoành, anh thuận theo cô ấy đi!"
Ngay tại thời điểm hai người giằng co, giọng nói của Nhan Đan Khanh đột nhiên vang lên. Không biết cô đã đến từ bao giờ, đứng ở chỗ không xa nhìn hai người, giờ phút này mới nhẹ nhàng đi tới.
"Yêu một người, là nguyện ý vì anh ta làm bất cứ chuyện gì. Nếu là anh, anh cũng sẽ, đúng không?" Cô chớp chớp mắt nhìn Cẩn Hoành.
Đầu óc Cẩn Hoành trống rỗng, một lát sau mới phản ứng kịp. Nhan Đan Khanh biết bí mật trong lòng anh, thậm chí so với chính anh còn rõ ràng hơn!
Anh quan tâm em trai của mình, nhưng cũng quan tâm Hạ Minh Y. Cho nên trong lòng chỉ có thể tiếp nhận hai người đều hoàn hảo, căn bản là không thể tiếp nhận chuyện một bên xuất hiện sự cố. Nói cách khác, anh muốn nghĩ cách cho Tô Ly, tuyệt đối không thể lấy sự hy sinh của Hạ Minh Y để đạt được.
Nhưng anh đã xem nhẹ cách nghĩ của Hạ Minh Y, Hạ Minh Y thật sự dùng mạng của mình để yêu Tô Ly!
Sau một lúc lâu, Cẩn Hoành mở miệng: "Y Y, nếu giải phẫu thành công, vậy chứng tỏ em và A Tô có cùng một dạng thể chất, nếu nó không thể tiếp nhạn giải phẫu cấy ghép, rất có khả năng, em cũng vậy. Em biết không?"
Hạ Minh Y không nói gì, sắc mặt yên lặng thần kỳ, như đang hãm sau trong hồi ức, một lúc sau, đột nhiên cô nhẹ nhàng cười lên, nụ cười kia tươi tắn vô cùng, mà lại có một loại tĩnh mịch và bình tĩnh.