Edit: Lăng Mộ Tuyết
Cẩn Hoành thu hồi sắc mặt lạnh lùng, không tình nguyện nói: "Cũng vì Cẩn Du đánh người trước, Y Y cũng là người bị hại. Sao mọi người có thể tới đây?"
"Đương nhiên phải tới, ngược lại mẹ muốn nhìn, đứa con gái như thế nào, mà có thể khiến đứa con trai mẹ yêu quý nhất, không tiếc dùng thế lực gia tộc tạo áp lực với Tân Diêu thị nho nhỏ kia." Tô Vận từng bước đi tới bên cạnh Hạ Minh Y: "Chèn ép nhà họ Nhan đã có giao tình nhiều năm, lãnh khốc vô tình với mối tình đầu, thậm chí, ngay cả mạng cũng không cần!"
Tô Vận đi từng bước đến trước mặt Hạ Minh Y: "Mặt mũi cũng không tệ lắm."
Bà xoay người trao đổi ánh mắt với Chung Ly Ngự Thư, nói với Cẩn Hoành và Cẩn Du: "Các con ra ngoài, mẹ nói chuyện với cô ta."
"Mẹ..." Cẩn Hoành thấp giọng kêu một tiếng: "Đừng khó xử Y Y." (LMT: hic hic thương hoành ca quá~...)
Ánh mắt Tô Vận lạnh lẽo: "Việc con làm mẹ còn chưa tính sổ với con đâu đó? Đây là thái độ của người nhà Chung Ly đối với cha mẹ sao! Trong mắt còn có người mẹ này hay không? Ra ngoài!"
Cẩn Hoành không đồng ý, cố ý đứng ở bên người Hạ Minh Y.
Lúc này, Hạ Minh Y trầm mặc thật lâu bỗng nhiên kéo kéo ống tay áo của anh: "A Hoành, anh ra ngoài đi!"
"Y Y?" Cẩn Hoành lo lắng kêu một tiếng.
Hạ Minh Y lắc đầu: "Không sao, có thể có chuyện gì chứ." Tuy sắc mặt cô tái nhợt, vẻ mặt lại cực kỳ kiên định.
Cẩn Hoành thở dài, đi ra ngoài.
Toàn bộ yên tĩnh lại, ánh mắt Tô Vận sắc bén đảo qua mặt Hạ Minh Y: "Cô cũng rất có bản lĩnh, có thể khiến hai đứa con trai của tôi đối với cô nói gì nghe nấy!"
Trên mặt Hạ Minh Y tái nhợt không có một tia biểu tình, một lát sau, chỉ nhàn nhạt động môi: "Dì, người ngồi đi!"
Tô Vận kinh ngạc nhìn cô một cái, cũng không khách khí, ngồi xuống bên cạnh giường bệnh: "Cẩn Tô và cô có vướng mắc gì, tôi cũng không quản. Trong cái vòng luẩn quẩn này, nói trắng ra là không sợ cô hoa tâm, chỉ sợ cô chung tình. Trước kia Cẩn Tô vì cô làm nhiều việc như vậy, may mà chính nó còn có thể xử lý, chúng ta cũng mặc kệ, cũng chỉ do nó cưng chiều cô. Nhưng bây giờ, nó vì cô mà ngay cả mạng cũng không cần. Cô quá nguy hiểm." Bà dừng một chút, dường như đang chờ coi phản ứng của Hạ Minh Y.
Sắc mặt Hạ Minh Y Y vẫn nhợt nhạt, chỉ là giữa trán xuất hiện bi thương.
"Gia tộc như chúng tôi, chỉ có hai gia tộc lớn kết hợp với nhau mới có thể duy trì được quyền thế. Tôi biết lai lịch của cô, cô cũng là người đáng thương. Làʍ t̠ìиɦ nhân thì có thể, nhưng làm vợ thì tuyệt đối không thể. Mà hiện giờ, tất cả cũng đã không còn ý nghĩa, Hạ Minh Y, cô rời xa nó đi! Muốn bao nhiêu tiền tôi cũng cho cô, năm trăm ngàn? Một triệu?"
Thật lâu sau, Hạ Minh Y nhẹ nhàng lắc đầu, nhẹ nhàng mà kiên định nói: "Cháu không cần."
"Cái gì?" Sắc mặt Tô Vận trong nháy mắt trở nên lạnh lùng, biến hóa này rõ ràng chứng tỏ thái độ lễ độ vừa rồi đều là giả: "Cô chê ít?"
Hạ Minh Y lại lắc đầu: "Cháu không cần tiền. Cái gì cháu cũng không cần, cháu yêu anh ấy, cháu chỉ muốn anh ấy."
"Yêu?" Tô Vận bỗng nhiên than thở một tiếng: "Những người như chúng tôi đây còn có thể có tình yêu sao?" Bà nhìn Hạ Minh Y, bỗng nhiên cười: "Cẩn Tô là đứa con tôi yêu quý nhất, cho nên trong ba đứa, chỉ có tên của nó được mang họ của tôi. Tôi không thể để cho nó xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào nữa. Tất cả của nhà Chung Ly đều là của nó, không có kẻ nào có thể cướp với nó – cô có biết vì sao ba của Cẩn Tô không có con riêng hay không?"
Hạ Minh Y Y vẫn không nói gì.
Dường như Tô Vận cũng dự đoán được cô sẽ không trả lời, tiếp tục nói: "Đó là bởi vì sau khi tôi sinh Cẩn Tô, thì âm thầm để ông ấy làm phẫu thuật buộc garô, vì Cẩn Tô và Cẩn Hoành, chuyện gì tôi cũng có thể làm. Cho nên, thừa dịp tôi còn kiên nhẫn mà nói chuyện với cô thì hãy quý trọng cơ hội đi."
Hạ Minh Y đưa mắt, bi ai nhìn Tô Vận. Khi bị ánh mắt mỹ lệ kia nhìn tới, trong lòng Tô Vận bỗng nhiên hồi hộp một phen. Bà đã gặp rất nhiều người đẹp, nhưng không ai có được ánh mắt giống như Hạ Minh Y vậy, giây phút bị nhìn tới kia, làm cho trong lòng người ta xuất hiện cảm giác thán phục.
"Cháu không cần tiền, cái gì cháu cũng không cần. Mặc kệ anh ấy là Chung Ly Cẩn Tô đại danh đỉnh đỉnh, Tam công tử vô địch, hay là ảnh đế Tô Ly, thậm chí là một Tô Ly bình thường, ở trong mắt cháu, cũng không có khác nhau. Anh ấy chỉ là người cháu yêu."
Tô Vận kinh ngạc mở to hai mắt, nghe thấy Hạ Minh Y tiếp tục nói: "Cái gì cháu cũng không cần. Anh ấy còn sống thì cháu còn sống, anh ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cháu cũng tuyệt đối không sống một mình qua ngày. Cháu chưa trải chuyện đời, không hiểu được nhiều chuyện, nhưng cháu biết, Tô Ly yêu cháu. Anh ấy yêu cháu, cháu cũng tuyệt đối không cô phụ lại tình yêu của anh ấy."
"Dù dì có cho cháu tất cả, cháu cũng sẽ không buông tay anh ấy. Bởi vì chỉ anh ấy, mới là món quà trân quý nhất mà thượng đế ban cho cháu. Nếu có một ngày, cháu phải rời khỏi anh ấy, vậy chỉ có một lý do, chính là anh ấy không còn yêu cháu nữa. Nếu không, không có bất cứ lý do nào có thể khiến bọn cháu chia lìa. Mặc kệ là thành kiến thế tục cũng được, danh lợi địa vị cũng được. Anh ấy yêu cháu, cháu sẽ cảm thấy cháu tốt nhất trên đời."
Nói xong lời này, cô yên lặng nhìn Tô Vận.
"Thực xin lỗi, khiến dì thất vọng rồi, nhưng cháu thật sự không thể rời xa anh ấy. Nhất là hiện tại."
Từ đầu đến cuối, ảnh hưởng tới Hạ Minh Y, chỉ có một câu kia: Nếu không có cô, Cẩn Tô sẽ trở thành người sống đời sống thực vật hay sao?
A Ly vì cứu cô, thành người sống đời sống thực vật. Khi chấn kinh bi thống qua đi, đột nhiên cô có một loại cảm giác trống rổng cực độ, không thể suy nghĩ bất cứ gì hết. Trong lòng chỉ có một ý nghĩ, cùng anh.
Sống, cùng anh sống, chết, cùng anh chết.
Trong không khí tràn ngập một tiếng thở dài nồng đậm, sau khi cô lấy lại tinh thần, Tô Vận đã đi mất. A Hoàng không biết từ khi nào đã ngồi ở bên người cô. Thấy nàng lấy lại tinh thần, anh hỏi.
"Y Y, không có chuyện gì chứ?"
"Không có chuyện gì, mẹ anh rất tốt. Bà không làm khó em."
"Thực xin lỗi, không phải bọn anh cố ý giấu diếm em. Em có muốn nghe chuyện cũ của A Tô hay không?"
Hạ Minh Y ngẩn người, cô nằm mơ cũng không thể tưởng được, Tô Ly chính là người nhà Chung Ly. Chung Ly là một họ vô cùng hiếm thấy, nhưng chỉ có một nhà có thể có tiếng trong phạm vi cả nước, có mấy vị tiền bối dấn thân vào giới chính trị, sau này lại phát triển buôn bán, bất luận là tài lực hay thế lực gia tộc, đều cực kỳ khổng lồ. Ngay cả những dự án làm phim mà Hạ Minh Y tham gia, cũng là công ty nhà họ sản xuất.
Thì ra, vị Tam công tử trong truyền thuyết thấy đầu không thấy đuôi, thủ đoạn buôn bán xảo quyệt độc ác làm cho người ta vừa yêu vừa hận kia, lại là người cô yêu.
Đột nhiên cô rất muốn cười, dừng một chút mới nói: "Anh có thể nói cho em biết."
A Hoàng sắp xếp lại trí nhớ, sau đó tường thuật lại tỉ mỉ.
=== ========
Đây thật sự là một chuyện xưa dài, sau khi nghe xong, Hạ Minh Y phát hiện nước mắt của mình đã chảy dài.
"Em trách nó giấu diếm thân phận với em sao?"
"Cũng không có gì là lạ cả, cũng chỉ vì anh ấy muốn bảo vệ em. Chỉ là em thật không ngờ, A Ly lại sống vất vả như thế."
Bởi vì thiên phú kinh người, từ nhỏ đã phải tiếp nhận các loại huấn luyện, hoàn toàn không có tuổi thơ giống như người bình thường. Trước đây cô xem qua việc này trong sách, nhưng xảy ra chân thật bên cạnh mình, cô mới có thể cảm nhận được, điều đó có bao nhiêu tàn nhẫn. Khi chuyện hai nhân cách bị phát hiện, vì danh dự gia tộc thậm chí ba Chung muốn anh ấy phải giấu đi thân phận thực, may mắn hai tính cách của anh ấy không giống người khác, khi tính cách kia xuất hiện thì cũng chỉ hơi lạnh ùng tàn nhẫn chút thôi, huống chi cũng không thường xuyên xuất hiện.
Mười sáu tuổi yêu tiểu thư thế gia, hai người cùng ra nước ngoài. Ở nước ngoài A Ly đối mặt với bài vở và bài tập nặng nề, đồng thời còn phải tiếp nhận các loại huấn luyện áp lực, dựa theo cách nói của ba Chung, mỗi người nhà Chung Ly, đều phải phục vụ vì gia tộc, anh đã có thiên phú cao như vậy, thì lại càng phải cống hiến nhiều hơn cho gia tộc.
Nhưng chuyện này đối với một thiếu niên mười tám tuổi nơi đất khách quê người, không khỏi quá mức tàn nhẫn. Trong một lần huấn luyện, nhân cách thứ hai của anh xuất hiện, đã đánh trọng thương huấn luyện viên và những học viên khác trong sân huấn luyện, cũng làm Hà Tiêm Tiêm sợ hãi.
"Từ nhỏ A Tô đã có tính thích sạch sẽ, nhất là đối với con gái. Trước đây nó và Hà Tiêm Tiêm từng có một lần có hành vi thân mật, nhưng lại không thể tiến hành, kết quả bị Hà Tiêm Tiêm tưởng rằng vô năng, lại chửi ầm lên với nó. Chuyện này đã làm A Tô bị tổn thương rất lớn."
"Làm sao mà anh biết?" Chuyện này Tô Ly chỉ nói một nửa, chuyện sau hoàn toàn không có nhắc tới.
“Nó cho rằng ai cũng không biết, nhưng sau khi về nước, trong một lần uống rượu say đã nói ra hết. Khi ở Mĩ, hai nhân cách của A Tô trở nên cực kỳ nghiêm trọng, có đôi khi không thể khống chế nổi. Cũng trong khoảng thời gian đó, đột nhiên nó quyết định muốn dấn thân vào giới diễn viên nghệ sĩ. Đương nhiên ba mẹ anh không đồng ý, sau này bọn họ đặt ra ba quy ước thì mới đông ý."
"Ba quy ước?"
"Thứ nhất, không thể để lộ thân phận thật của mình. Thứ hai, đóng phim đồng thời cũng không thể bỏ mặc sự nghiệp gia tộc. Thứ ba, trong vòng mười năm, từ mười tám tuổi đến 28 tuổi, thời hạn mười năm, phải làm cho tất cả sự nghiệp của nhà Chung Ly phát triển tốt nhất."
"Mười năm... Vậy không phải năm nay sao..."
"Đúng vậy!" A Hoàng thở dài: "Nếu không phải gặp được em, anh cũng không dám tưởng tượng nó sẽ thành ra thế nào nữa."
Bỗng nhiên anh nhớ tới, có một lần hai người tâm sự, Cẩn Tô đã nói với anh.
"Trong cuộc đời nhạt nhẽo này của em, may mắn còn tồn tại sự ấm áp, sau khi nhìn rách hồng trần mới tìm thấy, Y Y chính là nơi trái tim em thuộc về.”
"Anh cả, người như chúng ta, thiếu cái gì chứ? Tiền tài có, quyền thế có. Có người nói, đối với người bình thường mà nói tiền tài là xa xỉ phẩm. Nhưng, sinh ra trong gia đình như vậy, xa xỉ thực sự lại là tình yêu! Người bình thường có lẽ sẽ vì tiền tài buông tha tình yêu, nhưng mà chúng ta, thậm chí cơ hội có được tình yêu cũng không có."
"Cho nên, anh cả, kỳ thật anh chính là người hiểu em hơn bất cứ ai. Nếu không, vì sao đến bây giờ anh còn chưa kết hôn, không phải là bởi vì hy vọng có thể chạm vào tình yêu đích thực hay sao?"
=== ======
Sau khi Cẩn Hoành rời khỏi, Hạ Minh Y lại đi tới phòng bệnh của Tô Ly, si ngốc nhìn tuấn nhan nhợt nhạt của anh. Trên người anh bị đâm nhiều ống tiêm như vậy, nhất định rất đau!
A Ly, nhiều năm như vậy, sao anh có thể trải qua? Nhiều thống khổ hành hạ như vậy, vì sao anh còn có thể có biểu hiện bình tĩnh tiêu sái, vân đạm phong khinh như thế kia?
Khi em trách anh giận anh, anh đã phải chịu nhiều đau khổ rồi! Em thực sự hối hận vì đã làm như vậy.
"A Ly, anh tỉnh dậy đi! Không phải anh nói, nơi nào có em thì sẽ có anh hay sao? Vậy anh mau tỉnh lại..."
Hạ Minh Y nắm tay Tô Ly, ở bên giường khóc ồ lên, bi thống mà áp lực.