Chương 47: Lễ trao giải (một)

Cuối cùng thì cũng

đến ngày lễ trao giải, sau buổi cơm trưa, Thái Kim Huy phái người đến

đón Hạ Minh Y và Tô Ly đến công ty. Lễ phục tham gia lễ trao giải sớm đã được vận chuyển trở về từ nước ngoài, bởi vì có thể khiến hai người có

hình ảnh tốt nhất để đi tham dự hoạt động, có thể nói Thái Kim Huy đã lỗ vốn.

Dưới sự giúp đỡ của nhà tạo hình, nhà trang điểm giỏi nhất

của công ty sau hơn mấy tiếng cuối cùng hình thức của hai ngừoi cũng đã

ổn thỏa.

Khi hai người nắm tay nha bước ra khỏi phòng trang điểm, trong nháy mắt tất cả mọi người đều hít sâu, âm thanh nhất thời vang

lên, nhóm người Thái Kim Huy vô cùng kinh ngạc tán thán.

Tiểu Diệp trực tiếp chạy lên phía trước xúc động nói:“Quá....quá kinh người rồi!”

Mọi người liền vây quanh họ như sao vây quanh trăng, nghênh đón hai người

lên xe rồi đi đến hội trường Kim Hưng- nơi diễn ra lễ trao giải vào tối

hôm nay.

Hiện trường sớm đã đông nghịt người, ánh sáng đèn flash

của các phương tiện truyền thông không ngừng lóe lên, ngoại trừ trung

tâm của thảm đỏ ra thì những nơi khác đều kín hết chỗ.

Hai người đến tương đối trễ, nhưng khi vừa xuất hiện liền thu hút tầm mắt của mọi người.

Hôm nay Tô Ly mặc bộ âu phục được thiết kế đặc biệt của Cerruti, được

cắt xén cẩn thận lưu loát, màu xám của trang phục vừa đúng thể hiện rõ

khí chất tiêu sái và dịu dàng một cách tinh tế. Khuy áo hình thoi lại

thể hiện sự thời thượng mới lạ, là sự kết hợp hoàn mỹ của sự tao nhã cổ

điển và sự tự do.

Mái tóc dài tự nhiên của Hạ Minh Y được búi lên hết, vài sợi tóc mai rơi xuống hai bên, ánh sáng của trang sức kim

cương làm nổi bật lên đôi mắt sáng như sóng xuân của cô. Bộ lễ phục dài

màu trắng có tay, cổ áo hình chữ V cùng với hai bên hông được thêu những hoa văn cổ điển đẹp đẽ cùng màu khiến côcàng thêm tuyệt lệ thanh

lịch, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ dươi ánh đèn càng trở nên rực rỡ.

Rất nhanh liền có rất nhiều người vây quanh hai người, máy chụp hình trong

tay phóng viên không ngừng lóe lên, những ngôi sao trên thảm đỏ cũng

không nhịn được mà nhìn sang.

Các phóng viên chen chúc nhau tranh nhau hỏi:“Xin hỏi hai vị cùng nhau đi trên thảm đỏ là do sự sắp xếp của công ty sao?”

“Có phải Tô Ly và Hạ Minh Y đang ở cùng nhau không?”

“Xin hỏi hai vị kết giao với nhau đã bao lâu rồi?”

...........

Hạ Minh Y và Tô Ly nhìn nhau, họ đều thấy được sự kiên định trong mắt đối

phương. Hai người nở nụ cười khéo léo rồi bước về phía trước, nhắm mắt

làm ngơ những vấn đề đó. Sau đó Thái Kim Huy và trợ lý đuổi theo bước

lên phía trước đẩy phóngviên ra để mở đường cho hai người.

Vừa

bước vào đại sảnh, ánh mắt khắp nơi đều đổ dồn về phía hai người, nam

thì kinh ngạc, nữ thì hâm mộ. Hạ Minh Y thấp giọng nói:“A Ly, em thấy

một nửa phụ nữ trong đại sảnh này đều muốn gϊếŧ em!”

“Cũng giống

nhau thôi, cũng có một nửa đàn ông muốn gϊếŧ anh.” Tô Ly xoay người nhìn cô, đáy mắt hiện lên sự sự yêu mến và thưởng thức. Hôm nay cô rất đẹp,

cực kỳ đẹp, đẹp đến nỗi anh không muốn dời tầm mắt.

Hai người vừa ngồi xuống liền nhìn thấy Lâm Diên từ thảm đỏ bước đến, đợi cô đến gần

chút Hạ Minh Y lập tức đứng lên nghênh đón cô.

“Chị Diên!”

“Minh Y, hôm nay em rất đẹp, trước giờ chị vẫn biết em đẹp nhưng không ngờ em lại đẹp đến vậy!”

“Đâu có ạ!” Hạ Minh Y có chút xấu hổ:“Chị đừng đùa em, chị ngồi cùng bọn em không?”

“Được!”

Hai người đi đến chỗ ngồi, Lâm Diên chào hỏi cùng Tô Ly, sau đó ba người cùng nhau trò chuyện gϊếŧ thời gian.

Cũng trong hội trường Kim Hưng, bởi vì tránh rước lấy sự chú ý của phóng

viên, Nhan Băng đã đến đây từ sớm. Sau đó cô nhìn thấy các ngôi sao lần

lượt đến.

Lúc sau cô nhìn thấy hai người kia tay nắm tay bước đi

trên thảm đỏ, suốt đường đi ý cười nhẹ luôn nở trên môi còn ánh đèn

flash của các phóng viên lại không ngừng lóe lên, dưới sự kinh ngạc của

mọi người, hai người cùng nhau bước vào hội trường.

Lúc Hạ Minh Y chưa xuất hiện thì người đứng bên cạnh Tô Ly là cô, chính là Nhan Băng cô đây!!

Mà bây giờ tất cả mọi thứ của cô đều bị người phụ nữ chen ngang kia cướp

đi, người phụ nữ kia bất kể như thế nào thì cũng không thể đuổi cùng

gϊếŧ tận được!!

Mà ngay cả Lâm Diên bây giờ cũng có thể quang minh chính đại ngổi cạnh Tô Ly, có thể nói chuyện với Tô Ly, cô ta dựa vào cái gì?

Hơn nửa năm trước cô ta vẫn luôn miệng nói không biết Hạ Minh Y. Còn bây

giờ thì sao? Nghiễm nhiên là dáng vẻ chị em tốt với nhau!!

Nhan Băng hít một hơi thật sâu, móng tay đỏ thẫm bấu vào lòng bàn tay hiện lên vết hằn rõ ràng.

Con tiện nhân kia ngay từ lúc đầu đã lừa gạt cô!

Cô nén sự tức giận sắp bộc phát, lạnh lùng nhìn ba người ở phía trước đang cười nói vui vẻ, sau khi quan sát một lúc lâu, cô không thể không thừa

nhận sự thực.

Tô Ly thích con tiện nhân Hạ Minh Y đó!!

Nhan Băng không phục, cái gì cô cũng không phục!

Hạ Minh Y cao không tới một mét sáu mươi lăm, vừa thấp lại vừa nhỏ, đôi

lúc còn lộ ra sự ngây ngô, hoàn cảnh gia đình cũng bình thường, rốt cuộc cô ta xứng với Tô Ly ở điểm nào? Tô Ly cao một mét tám mưoi tư, cô cao

một mét bảy mươi hai, chiều cao của hai ngừơi vô cùng xứng với nhau, xét về gia thế hay bối cảnh trưởng thành, thậm chí là vị trí trong giới

giải trí cũng vô cùng xứng!

Nhưng Tô Ly lại thích con tiện nhân đó!!

Cô chưa từng thấy qua Tô Ly đối với ai dịu dàng đến như vậy, có lẽ người

khác không nhìn ra nhưng cô lớn lên cùng với anh, đối với mọi hành động

của anh cô đều rất quen thuộc, thậm chí đối với chị Tiêm Tiêm anh cũng

chưa từng như thế!

Con hồ ly Hạ Minh Y đó nhất định đã dừng thủ

đoạn không biết xấu hổ! Nhìn đôi mắt như sóng nước mùa xuân của cô ta,

nhìn làn da trắng mịn của cô ta. Khẳng định là cô ta cố ý hấp dẫn Tô Ly!

Ôm ý nghĩ này trong đầu, ánh mắt khi cô nhìn Hạ Minh Y hận không thể phát ra lửa!

Tô Ly đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang. Trong nháy mắt

cô nhịn không được mà rùng mình. Tô Ly là đang cảnh cáo cô, anh cảnh cáo cô không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Trong lòng Nhan Băng càng lúc càng phẫn hận, từ nhỏ cho đến lớn, cô muốn gì cũng đều có được,

nhưng Tô Ly lại ở nơi này cảnh cáo cô. Những thứ cô không có được thì

người khác cũng đừng mong có được!

Cô nghĩ tới nghĩ lui, buổi

liên hoan sớm đã bắt đầu nhưng cô cũng không hề phát hiện. Rất lâu sau

ngừoi đại diện Hứa /bình đi đến trước mặt cô, ý bảo cô ra ngoài.

Đi đến phía sau phòng nghỉ ngơi, Nhan Băng lạnh lùng sao:“Làm sao rồi?”

Sắc mặt Hứa Bình chán nản, lắc đầu.

Nhan Băng lạnh lùng nói:“Tôi muốn anh làm cái gì? Ngay cả mấy ông già mà

cũng không làm được? Không phải nói tiền bạc không là vấn đề sao? Anh

làm như thế nào vậy?

Sắc mặt Hứa Bình trắng bệt nói:“Băng Băng, làm gì mà dễ dàng như em nghĩ? Những chuyện lúc trước của em bị ST ván

đã đóng thuyền, phản ứng của công chúng quá lớn, huống chi có thể khiến

”Thương thế” được đề bạt đã tốn rất nhiều công sức rồi....”

“Tôi

không muốn nghe những lời giải thích này! Cái danh ảnh hậu này tôi đã

định rồi, nếu không thể dùng cái giải này rũ sạch những scandal lúc

trước của tôi thì anh cũng biết có ảnh hưởng lớn như thế nào đối với tôi rồi! Nhân lúc kết quả còn chưa có anh đi hoạt động một chút đi!” Nhan

Băng lạnh lùng ra lệnh.

Ai ngờ được Hứa Bình luôn luôn nghe lời lại

lắc đầu:“Hết cách rồi, công ty cũng không có cách nào khác, anh còn có

thể có biện pháp nào chứ? Bây giờ kết quả cũng có rồi. Anh nói cho em

biết chỉ là hy vọng em chuẩn bị tâm lý thật tốt. Ngôi sao nào mà không

có trắc trở chứ, em còn trẻ, sau này còn có cơ hội!”

“Bốp!” Nhan Băng tát anh một cái:“Đàn ông vô dụng! Anh không cần kiếm cớ! Tôi còn cần anh để làm gì nữa?”

Sắc mặt Hứa Bình trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi, trên trán hiện rõ

gân xanh, khóe miệng không ngừng giật giật, ánh mắt như sắp bộc phát.

Nhan Băng thấy thế kinh ngạc nhìn anh.

Nhưng cuối cùng anh vẫn đè nén tính khí mình lại, khuyên bảo cô:“Băng Băng,

em biết tâm tư anh dành cho em mà. Anh nguyện ý làm mọi thứ vì em, nhưng hiện giờ anh quả thật không có cách, vai diễn đó của em quả thật, quả

thật....” Anh chợt dừng lại, hai chữ “không tốt” không nói ra, “Lúc anh

đi ra thì kết quả đã có rồi!”

Nhan Băng hung hăng liếc anh, hỏi:“Là ai?”

“Lâm Diên, “Tuyệt chiến chi tịch“. “

“Lại có thể là cô ta!” Nghe đến cái tên này, Nhan Băng liền giận dữ:“Nếu

không phải Tô Ly cho cô ta diễn vai chính, cô ta có thể được đề cao như

vậy sao? Nhưng mà cũng tốt, không có phần của tiện nhân Hạ Minh Y kia!!

Ha ha ha.....”

Vì vai nữ chính xuất sắc nhất không thuộc về Hạ Minh Y, cô càng cười to hơn.

“Hạ Minh Y.....là giải người mới xuất sắc nhất.” Hứa Bình châm chước nói ra tin này.

Tiếng cười thoải mái của Nhan Băng chợt dừng lại, sắc mặt giống như chết,

trông rất khó coi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Hứa Bình.

Một lúc sau cô gằn từng tiếng:“Ảnh đế lần này lại là Tô Ly!”

Hứa Bình đồng tình nhìn cô gật đầu.

“Tốt, rất tốt!” Cô nghiến răng nghiến lợi nói, hai tay nắm chặt, khớp xương

trở nên trắng bệt. Tối hôm nay ba người kia muốn cùng nhau đi lêи đỉиɦ

cao vinh dự!

Còn cô chỉ có thể ở phía dưới yên lặng quan sát!

Nếu không phải Hạ Minh Y, cô cũng không bị dân mạng truy xét, cũng sẽ không tới nông nỗi như ngày hôm nay.

Mà bây giờ cô chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ cùng nhau đi lên nhận giải thưởng vinh dự nhất của giải Kim Phượng!

Hứa Bình vừa kinh ngạc vừa đau lòng nhìn cô. Dùng lực nói chuyện như vậy, lỡ răng đυ.ng nhau thì làm sao bây giờ?

“Băng Băng, em đừng vội, em đừng vội! Lần sau nhất định thuộc về em mà!”

Nhan Băng hung hăng trừng mắt nhìn anh, nhẫn nại hồi lâu cô mới bình phục

lại tâm tình, lạnh lùng nói:“Tôi biết rồi, anh trở về trước đi! Bị

người khác nhìn thấy lại không tốt.”

Cô xoay người bước vào

toilet, muốn sửa sang lại dáng vẻ thật tốt. Cho dù thua cũng phải thua

một cách quang vinh chói lọi, huống chi cô không thua!!

Âm thanh

xả nước truyền đến, trong toilet truyền ra hai giọng nữ, giọng nói

chuyện trầm thấp của bọn họ truyền đến tai Nhan Băng.

“Hôm nay

lúc Tô Ly và Hạ Minh Y vào hội trường cô có nhìn thấy không? Thật là

chấn động, không biết ngày mai báo chí lại viết như thế nào nữa. Nhưng

trông hai người đó rất xứng, Tô Ly quá đẹp trai! Hạ Minh Y cũng rất xinh đẹp! Nhất định là do trang điểm rồi!” Giọng nói cảm thán của người A

vang lên.

“Không phải! Dáng vẻ lúc không trang điểm của Hạ Minh Y tôi đã thấy qua rồi, cũng rất đẹp đó.” Người B nói.

“Cái gì, cô gặp qua rồi?” Người A kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy, tôi lén nói cho cô biết, cô không được nói với người khác đó!”

Người B đắc ý nói:“Năm ngoái “Tuyệt chiến chi tịch” bí mật quay ở Tân

Diêu, trợ lý của Tô Ly tạm thời có việc, trong lúc Hạ Minh Y nộp đơn xin đóng vai quần chúng thì được Tô Ly chọn trúng, rồi trở thành trợ lý của anh ấy, lúc đó cô ấy rất đẹp!”

“Thật sao? Vậy scandal bên ngoài đều là giả rồi? Không phải nói được đạo diễn Triệu vô tình khai thác sao?”

“Scandal bên ngoài mà cô cũng tin sao? Lúc ở thành phố Tân Diêu, mối quan hệ của Hạ Minh Y cùng với Tô Ly và Lâm Diên rất tốt. Lúc đó tôi làm về phần

ánh sáng trong đoàn phim, chuyện này trong đoàn phim ai mà không biết

chứ, nhưng lúc quay “Tuyệt chiến chi tịch” được nghiêm ngặt giữ bí mất,

mà cô có biết trợ lý cao cấp Lý Thanh của đạo diễn Triệu không? Cô ấy

nghiêm khắc cảnh cáo chúng tôi không được nói chuyện này ra ngoài. Vì

vậy cô đừng nói cho người khác biết!” Người B thần bí nói.

“Lại có thể như thế sao!” Người A khâm phục “Nhưng cô ấy thật sự may mắn! Lại có thể được Tô Ly nhìn trúng!”

“Cũng là do người ta trẻ tuổi, xinh đẹp với có khí chất, cô cũng đừng vọng tưởng!”

Tiếng “Ầm” vang lên, cửa nhà vệ sinh bị đá văng ra, Nhan Băng lạnh lùng đi tới hai người phụ nữ xa lạ.

Hai người kinh ngạc lui về sau một bước, ấp úng nói:“Chị......chị Băng!”

Nhan Băng nhìn một người phụ nữ trong đó, lạnh lùng nói:“Có còn muốn trong làng giải trí không?”

“Chị Băng, em không biết gì hết, chị Băng!” Người phụ nữ cầu xin tha thứ,

gấp đến nỗi sắp khóc. Người còn lại hoàn toàn bị dọa sợ, nói không ra

lời.

“Cút!” Nhan Băng khẽ quát một tiếng, người phụ nữ nghe thấy thế liền chạy trối chết rời đi.

“Chị Băng, em...” Người phụ nữ còn lại không ngừng lui về sau, ánh mắt lộ ra sự cầu xin.

Ánh mắt Nhan Băng như dao kiếm, nói:“Những lời cô vừa nói là thật sao? Chuyện về Hạ Minh Y và Tô Ly, nếu cô dám nói dối....hừ!”

Người phụ nữ nghe thấy thế sợ đến mức mặt tái mét, biết rõ lần này mình gây

họa, vội vàng nói:“Chị Băng, khẳng định là chị nghe nhầm rồi, không

phải em nói. Thật sự không phải....... là do người kia nói.”

Nhan Băng cười nhạo một tiếng:“Tôi còn không già đến nỗi không nghe ra được giọng nói của ai!” Cô lấy ra một cọc tiền từ trong túi, nhét vào tay

người phụ nữ:“Tôi hỏi cái gì thì cô nói cái đó, cô yên tâm, tôi chỉ

muốn hiểu một chút về chân tướng thôi. Đoàn phim nhiều người như thế, ai mà biết là do cô nói chứ.....”

Người phụ nữ nhìn cọc tiền dày ở trong tay, cố sức nuốt nước miếng, cuối cùng gật đầu.