" Sao cơ?" Lần này đến lượt Hạ Minh Y ngẩn người.
Sau đó khuôn mặt Tô Ly dần dần phóng đại trước mắt cô cho đến khi khoảng cách giữa hai người là không.
Đôi mắt Hạ Minh Y vì kinh ngạc mà mở to, trong lòng cũng vô cùng bối rối. Một lát sau trên trán truyền đến cảm giác dịu dàng mềm mại giống như một dòng điện nổ tung khi da thịt chạm vào nhau, cô cảm thấy máu trong người dường như sôi trào.
Anh hôn trán cô bởi vì sự cưng chiều và yêu thích của bản thân dành cho cô là không gì sánh bằng.
Câu nói này Hạ Minh Y đã từng viết trong cuốn tiểu thuyết mà cô tự sáng tác. Nhưng cho dù có viết trong tiểu thuyết nhiều hơn ra sao đi nữa thì cũng không bằng khoảnh khắc này, cảm giác kinh sợ khi Tô Ly đặt một nụ hôn nhẹ nhàng trên trán cô vào lúc đó. Cô cảm nhận được sự cẩn thận dè dặt của anh.
Tô Ly đứng dậy nhìn dáng vẻ trố mắt vì kinh ngạc của Hạ Minh Y, anh nở nụ cười ấm áp sau đó đưa tay ra ngoéo chiếc mũi xinh xắn của cô : " Hạ Minh Y, em mau hoàn hồn lại đi, xem bộ dáng ngây thơ của em kìa."
Hạ Minh Y bất mãn trừng mắt nhìn anh : " Không biết là lúc nãy trong lúc hôn cả người ai run lên nữa. Tô đại thần à, người ngây thơ là anh đó!"
Vừa nói xong câu này cô nhanh chóng xoay người rời đi. Nếu như cứ tiếp tục ở đây, cô thật không biết tiếp sau đó nên đối diện với anh như thế nào nữa.
Tô Ly nhìn dáng vẻ cuống quít chạy đi của cô, trên mặt hiện lên nụ cười dịu dàng cưng chiều, anh bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Quá trình quay phim đã bước vào ngày cuối cùng , ở cảnh cuối cùng sau khi anh nữ chính đã công thành danh toại liền thoái ẩn giang hồ cùng nhau sống một cuộc sống thần tiên quyến lữ.
Từ cảnh đối mặt với đao kiếm, tư thế chiến tranh hào hùng trước đó đối lập với sự thoải mái giang hồ , sự nhàn nhã quy ẩn giang hồ hiện tại , cuối cùng hai người vai kề vai biến mất trong cảnh cuối đã tạo nên một kết thúc hoàn mĩ cho bộ phim.
Đạo diễn Mã xem lại cảnh cuối một lần , khóe miệng giương lên nụ cười hài lòng sau đó truyền mệnh lệnh cuối cùng trong hành trình đến Tân Diêu lần này : " Kết thúc công việc !"
Thời gian quay phim đã quay đến giai đoạn cuối cùng vì thế diễn viên trong đoàn phim cũng không còn nhiều lắm, bởi vì nam nữ chính còn phải quay phân cảnh cuối nên Tô Ly và Lâm Diên vẫn còn ở lại.
" Khi nào thì anh bay?" Sau khi Lâm Diên thay đồ hóa trang xong , cô tò mò quay sang hỏi Tô Ly.
" Giống với em! Tiểu Diệp không phải nói là cùng Vương Tinh định sao?"
" Tiểu Diệp trở về rồi sao? Vậy Hạ Minh Y thì sao?"
" Cô ấy về nhà rồi, buổi chiều sẽ ra sân bay tiễn chúng ta." Lúc Tô Ly nói câu này giọng điệu thể hiện sự không nỡ.
Sân bay Tân Diêu, bốn người đứng đợi một lúc lâu nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Hạ Minh Y, gọi điện thoại cho cô cũng không có người bắt máy.
" Hay là chúng ta đi trước đi, có thể tạm thời cô ấy có chuyện bận!" Tiểu Diệp nhìn đồng hồ lên tiếng nhắc nhở.
Ánh mắt Lâm Diên lóe lên , cô quay sang nhìn Tô Ly. Tô Ly lắc đầu : " Cô ấy sẽ đến ."
Tiểu Diệp kinh ngạc nhìn Tô Ly, ánh mắt nghi hoặc nhìn sang Lâm Diên. Lâm Diên khẽ lắc đầu.
" Tô Ly, còn mấy phút nữa là phải lên máy bay rồi, chúng ta đi thôi!" Đợi một lúc lâu sau, Tiểu Diệp thấy thời gian cấp bách nhịn không được vội vàng thúc giục.
Tô Ly không nói lời nào, đúng vào lúc này điện thoại cá nhân của anh đột nhiên đổ chuông, nhìn thấy màn hình hiển thị số của Hạ Minh Y , anh vội vàng nhấn nút nghe : " Sao bây giờ vẫn chưa đến?"
" Hahaha..." Bên kia truyền đến tiếng cười vừa xa lạ lại vừa quen thuộc : " Tô Ly, mày rất để ý đến con bé này sao? Bộ dáng của con bé rất được nha! Nhưng mà nếu như lần này mày đi thì sẽ không nhìn thấy nó nữa đâu, haha..."
Lại là Trịnh Phong !
Ánh mắt Tô Ly tối sầm lại, trầm giọng nói : " Mày có ý gì ?"
" Ý gì? Bây giờ cô ta đang nằm trong tay tao, mày nói xem có ý gì ? Mày có thể lựa chọn đến đây cứu cô ta, cũng có thể chọn không đến. Nếu như như vậy thì con bé này tao sẽ hưởng thụ thật tốt.."
" Trịnh Phong, mày dám tổn thương cô ấy một chút nào tao sẽ khiến mày sống không bằng chết!" Sắc mặt Tô Ly đột nhiên thay đổi, anh lạnh lùng nói.
" Hahaha, sống không bằng chết, bây giờ ông đây sống cũng không bằng chết rồi. Nếu không phải tại mày , tao cũng sẽ không bị bắt ngồi tù, ba tao cũng sẽ không bị người ta nắm được điểm yếu. Mày dám báo cảnh sát , tao sẽ cưỡиɠ ɧϊếp rồi gϊếŧ nó !! Đúng rồi, mày nghe giọng nó một chút đi..."
Điện thoại xuất hiện một khoảng im lặng, đột nhiên giọng nói run rẩy của Hạ Minh Y truyền đến : " Anh mau đi đi, rời khỏi Tân Diêu, vĩnh viễn đừng trở về đây nữa..."
Sắc mặt Tô Ly lạnh lẽo như tuyết rơi tháng mười hai, lúc này những người bên cạnh đều cảm thấy sự tức giận truyền ra từ người anh , có lẽ đó là sát khí.
" Mày đang ở đâu?"
" Nhà máy giấy vụn ở ngoại ô thành phố, tốt nhất là mày đi một mình."
Tô Ly cúp điện thoại rồi quay sang nói với Tiểu Diệp : " Em hãy về trước đi, anh sẽ trở về sau." Nói xong anh xoay người muốn rời đi.
Cả người Tiểu Diệp chấn động, cô theo bản năng giữ anh lại : " A Ly anh không được đi, cùng em trở về."
Lâm Diên cũng vội vàng kéo anh lại : " Có phải cô ấy xảy ra chuyện gì không, trước hết chúng ta phải nghĩ kế sách rồi tính tiếp !"
Tô Ly vùng khỏi cánh tay của hai người , kéo Lâm Diên sang một bên : " Trịnh Phong bắt cóc Y Y rồi, bây giờ anh phải đi cứu cô ấy. Trước tiên em đừng báo cảnh sát..."
" Cái gì? Không phải hắn ta bị nhốt trong tù sao?" Lâm Diên kinh ngạc nói.
" Bây giờ không phải lúc nói đến chuyện này, có thể có mai phục. Mọi người đi trước đi, em nhớ nói với Tiểu Diệp một chút ."
Tiểu Diệp và Vương Tinh trong sự kinh ngạc tột cùng, ba người đều có tâm sự riêng đi lên khoang nhất của máy bay.
" Chị Lâm, có phải Tiểu Hạ xảy ra chuyện gì không ?" Vương Tinh lo lắng hỏi.
" Tiểu Hạ ? Có phải là trợ lý của Tô Ly lúc tôi không có ở đây không?" Tiểu Diệp có chút tò mò.
Lâm Diên dừng một chút rồi nói : " Chút chuyện nhỏ , không có gì đáng trở ngại đâu."
" Chị Lâm Diên, lúc nãy Tô Ly nói với chị chuyện gì vậy? Em chưa từng thấy anh ấy tức giận như thế. Có phải xảy ra chuyện gì không?"
Lâm Diên quay đầu khẽ cười : " Làm gì nghiêm trọng như thế, hai người đừng nghĩ nhiều quá. Hơn nữa đây là Tân Diêu, có chuyện gì được chứ. Đợi sau khi trở về nên nói điều gì, không nên nói điều gì thì các em rõ rồi đó."
Tiểu Diệp và Vương Tinh nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Lâm Diên đành dằn xuống những hoài nghi trong lòng mình.
Máy bay từ từ cất cánh, Lâm Diên nhìn lại thành phố mình đã gắn bó hơn hai tháng nay, thở dài một cái, lẩm bẩm nói : " Hy vọng sau này sẽ không trở lại đây nữa..."
Vào lúc này Hạ Minh Y vô cùng khó chịu, trên đường đến sân bay cô bị người khác đánh lén, sau khi tỉnh lại liền phát hiện cổ tay bị bắt chéo trói sau lưng, nằm trên mặt đất lạnh lẽo. Sợi dây thừng thô cứng trói trên người khiến bản thân cảm thấy không thoải mái chút nào. Miệng cô còn bị nhét một miếng vải rách nữa.
Rõ ràng là cô bị bắt cóc. Nhưng cô thật không biết kể từ lúc nào bản thân mình có gì đáng để người khác phí tâm tư đi bắt cóc chứ. Cô cũng không phải con đại gia , cũng không phải nhân viên nhà nước, tuyệt đối không có tiền, nếu như có thì cũng chỉ là thẻ ngân hàng cô để ở ký túc xá trường thôi.
Nhưng sau khi cô biết người bắt mình là ai thì cô liền hiểu. Hắn ta muốn dùng cô để uy hϊếp Tô Ly, trên thực tế thì hắn ta cũng làm điều đó rồi. Không biết những lời cô nói lúc nãy Tô Ly có nghe hay không. Bây giờ lòng cô vô cùng phức tạp, nếu như Tô Ly đến đây nhất định anh ấy sẽ gặp nguy hiểm.
Nếu như Tô Ly không đến chắc chắn cô sẽ trở thành miếng mồi ngon của tên đàn ông ghê tởm này !
Nghĩ lại thật là ghê tởm buồn nôn!
Cô căm hận nhìn Trịnh Phong, Trịnh Phong thì âm thầm nhìn cô : " Cô bé, em dùng ánh mắt này để quyến rũ đại minh tinh sao? Hahaha, em mà còn nhìn như thế nữa ông đây sẽ thay đổi kế hoạch cho bản thân hưởng thụ trước đó." Dứt lời hắn ta còn ghê tởm liếʍ liếʍ môi, bày ra bộ dáng nhỏ dãi.
Trong lòng Hạ Minh Y âm thầm hỏi thăm 18 đời tổ tông nhà hắn. Trịnh Phong lấy miếng vải rách trong miệng cô ra : " Nói, mày muốn nói điều gì? Ông đây sẽ cho mày sảng khoái !"
" Không phải anh bị nhốt trong ngục rồi sao? Sao đến đây được?"
Trịnh Phong không ngờ cô sẽ hỏi điều này sau đó tà ác cười : " Dù thế nào thì ba của ông đây cũng là phó thị trưởng, mấy cái giấy bệnh gì đó cũng không phải là vấn đề gì cả ! Hừ, tất cả là tại tụi bây hại tao bây giờ thân bại danh liệt !"
Hạ Minh Y nhàn nhạt nhìn gương mặt người trước mặt đang nổi gân xanh ,cô bình tĩnh nói : " Thật ra vốn dĩ anh có cơ hội một đêm thành danh nhưng đã bị anh lãng phí đánh mất rồi !"
" Cái gì? Ý của mày là gì?"
" Lúc trong đoàn làm phim, vai diễn của anh nhiều nhất trong các diễn viên quần chúng, nếu không phải vì chuyện đánh đạo diễn và nữ diễn viên, gây náo loạn trường quay thì nói không chừng đạo diễn có ấn tượng tốt với anh. Nếu đã như vậy đợi sau khi quay phim xong, cha của anh nói ngọt với đạo diễn một hai câu, chuyện đưa anh vào giới giải trí là không thành vấn đề gì. Hình tượng ban đầu của anh cũng không có vấn đề gì, qua vài năm có thể trở thành đại minh tinh. Đáng tiếc, đáng tiếc những điều đó đã bị chính tay anh phá hủy !"
" Mẹ nó , mày có ý gì? Mày đang mắng tao đúng không? Muốn trốn trách nhiệm đúng không? " Trịnh Phong nghe thế sững sờ trong chốc lát, sau đó vô cùng tức giận hung tợn nói : " Tao nói cho mày biết đừng có nói với tao người sai là tao, ba tao là Trịnh Khai Kỳ, tụi bây chết chắc rồi ! !"
Hạ Minh Y nghe thấy thế không thèm để ý đến hắn nữa, trực tiếp quay mặt đi hướng khác. Trịnh Phong thấy thế càng tức giận hơn, hung hăng tát cô một cái : " Mẹ nó, dám miệt thị ông đây, ông đây đánh mày chết !"
Đôi má trắng nõn của Hạ Minh Y đỏ lên một mảng, hiện rõ năm dấu tay. Cô không hề sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Phong. Dưới ánh mắt lạnh lẽo trong suốt của cô, đáy lòng Trịnh Phong dâng lên một cảm giác chùn bước. Hắn hất cầm, bày ra bộ dáng hung ác : " Coi như mày có khí khái, mày có biết bên ngoài có bao nhiêu anh em của tao không? Trong tay bọn họ đều có vũ khí haha... lát nữa mày sẽ phải cầu xin tao đó !"
Lần này Hạ Minh Y không giữ được trấn định nữa, nếu như theo lời hắn nói thì cô tình nguyện bị tên đàn ông cặn bã trước mặt cường bạo, cũng không muốn Tô Ly gặp nguy hiểm !
Trong đầu cô suy nghĩ trong giây lát tồi nói : " Haiz, anh cảm thấy đại minh tinh như Tô Ly sẽ vì một người mới biết không lâu mà một mình đến nơi nguy hiểm sao?"
" Làm sao không , lúc nãy nó còn vì mày mà khẩn trương đến chết ! Mày cho rằng tao không biết sao? Đợi lát nữa nói không chừng đang trên đường đến đây !" Trịnh Phong lớn tiếng nói.
" Tôi hỏi anh, lấy địa vị công tử thị trưởng của anh, sẽ vì một cô gái , hơn nữa là một cô gái mới quen không lâu mà một mình đến nơi nguy hiểm sao? Anh thông minh như vậy, không cần tôi nói nhiều lời chứ nhỉ !"
Trịnh Phong nheo mắt lại nhìn cô từ trên xuống dưới : " Mày có ý gì ?"
Hạ Minh Y thở dài : " Người ta nói con hát vô tình, thanh danh của diễn viên là lớn nhất, tôi cảm thấy chiêu cờ này của anh sai rồi. Đến bây giờ anh ấy cũng không đến rõ ràng là đã rời đi rồi." Cô dừng một chút, hai hàng lâu mày cho chút đau buồn : " Anh vẫn còn mục đích khác sao? Thật ra.... nếu như đi theo anh, cũng không phải không có lợi.."
Sắc mặt Trịnh Phong do dự, đôi mắt sắc bén quét trên người cô, thỉnh thoảng nuốt nước miếng, lại không nắm được chú ý.
"Anh có phải đàn ông hay không? Có muốn cởi tôi ra không !" Hạ Minh Y không kiên nhẫn nói, thân thể nhẹ nhàng di chuyển.
Trịnh Phong hét lên một tiếng bổ nhào đến trước mặt cô, hai tay kéo dây thường , miệng nói : " Mẹ nó, bộ dáng quyến rũ ngừơi như vậy ? Ông đây cũng không khách khí.."
Dây thừng vừa buông ra, đôi móng vuốt sói không kịp chờ đợi liền mò về phía Hạ Minh Y.
Đúng lúc này--
Một tiếng " bùm" vang lên thật lớn, Trịnh Phong chớp mắt ngã trên mặt đất.