Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Mang Sứ Mệnh Của Băng

Chương 6: Kết Thúc

« Chương Trước
Một mỹ nữ mặc váy vàng bay phấp phới, lúc này nàng đang phất một đóa hoa kiếm, những cánh hoa trên trời hòa quyện với nàng. Phong Lẫm Nhiên bị cuốn theo, hắn có nên đi gặp nàng không? Nếu nàng không nhớ hắn thì sao? Liệu sự xuất hiện đột ngột của hắn có làm nàng sợ hãi hay không?

Phong Lẫm Nhiên đang rối bời, nhưng hắn chưa để ý đến việc mình đang ngồi uống rượu, liếc nhìn về phía nàng, khóe miệng hắn hơi nhếch lên.

"Linh Chi."

Một nam nhân mặc áo choàng xanh tiến gần về phía nàng với một đĩa bánh ngọt trên tay.

" Đây là bánh ngọt do ta tự làm. Hãy thử đi. "

Làm sao hắn ta có thể gọi nàng như vậy? Linh Chi là gì của hắn, mà hắn có thể gọi được? Lúc đó, Phong Lẫm Nhiên chỉ muốn lao vào gϊếŧ nam nhân đó.

Nhưng hắn lại do dự về Linh Chi hiện tại, đầu thai làm người chưa từng gặp qua? Hắn có tư cách gì để can thiệp vào chuyện của nàng ?

Ngay khi Phong Lẫm Nhiên xuất hiện, nàng đã cảm nhận được hơi thở của hắn, khi đầu thai, nàng không uống canh Mạnh Bà bởi vì Phong Lẫm Nhiên nợ nàng một câu trả lời, tại sao kiếp đầu tiên lại lừa dối nàng? Tại sao hắn tàn nhẫn gϊếŧ yêu tinh hoa như vậy?

Nhưng hơi thở của hắn đã biến mất, hắn rốt cuộc là Phong Lẫm Nhiên?

Nhìn hai người họ cười đùa vui vẻ, hắn tựa hồ nhớ tới mình trước đây khi kết thân với nàng, nhưng cuối cùng, cả đời cũng chưa từng che chở cho nàng. Chỉ cần nàng có thể sống tốt, hắn cũng mãn nguyện rồi.

Linh Chi biết hắn ở đó. Hắn chỉ lặng lẽ nhìn nàng mỗi ngày, rồi lặng lẽ rời đi.

Hắn muốn gì? Nàng sắp Đính ước rồi .

Sau khi nghe tin tức của nàng với nam nhân vào ngày hôm đó, Phong Lẫm Nhiên cảm thấy như từ trên trời rơi xuống, tim hắn đau đến mức không thở được, một giọng nói trong tâm trí nói với hắn rằng : Hắn phải đến với nàng và không để nàng kết hôn. Hắn sẽ hối hận nếu để nàng rời đi.

****

Ngày trọng đại của nàng đến, nhìn môi của nàng đỏ tươi, tấm màn che không thể che giấu được khuôn mặt hoàn mĩ của nàng. Linh Chi đang đánh cược rằng hắn sẽ xuất hiện, đánh cược rằng nàng sẽ đâm hắn 1 cách dữ dội để báo thù cho Gia tộc đã bị phá hủy. Sự thù hận nổi lên trong ánh mắt nàng.

"Một lòng bái kiến

trời đất.”

Tiếng nói của người cử hành vang lên. Lang Quân cầm tay nàng chuẩn bị chào dưới sự chú ý của mọi người.

“ Dừng lại. "

Nghi thức bị gián đoạn bởi người lạ. Khách mời đều nhìn nam nhân mặc y phục trắng nhẹ nhàng trong hôn lễ, 1 cuộc thảo luận sôi nổi diễn ra.

Lang Quân của nàng lập tức hỏi :

"Ngươi là ai? Tại sao lại ngăn cản ta?"

Linh Chi nhìn Lang Quân của mình tức giận.

" Ngươi xứng với nàng? "

Phong Lẫm Nhiên cười khẩy. Hắn vung tay 1 cái , tên Lang Quân đã bị một sức mạnh vô hình hất văng xuống đất.

" Gϊếŧ người "

Hắn ta tử vong tại chỗ, khách khứa hoảng sợ tản đi chỗ khác. Trong chốc lát, chỉ còn lại hai người ở đây đối đầu nhau.

Từ đầu đến cuối, cả 2 không hề di chuyển, nhưng cái nắm tay thật chặt của nàng, có thể thấy nàng đang rối loạn như thế nào.

Hắn ở đây.. Nhưng nếu có thể làm được, nàng sẽ gϊếŧ hắn. Hắn đi tới, Phong Lẫm Nhiên đứng sững trước mặt Linh Chi.

"Nữ nhân ngốc nghếch, ta không bảo nàng đợi ta sao? Sao nàng không nghe lời?"

Hắn sững sờ, bị nàng cầm kiếm đâm vào ngực. Hắn không làm gì, chỉ mỉm cười thê lương. Bản thân nàng sau khi đâm hắn, cũng không vui là mấy. Đôi tay có chút run run. Hắn nhìn mái tóc nữ tính của nàng thật đẹp. Ngực trước bị đâm, nhưng Phong Lẫm Nhiên vẫn nhìn nàng cười như không sao.

” Nữ nhân ngốc, vậy mà trách ta không tìm nàng sớm hơn?

" Chàng... " Linh Chi hoảng sợ buông tay ra, nhìn vết máu đang từ từ thấm qua áo choàng trắng như tuyết, trái tim nàng đau đớn.

"Sao chàng không tránh ra?"

Phong Lẫm Nhiên mỉm cười khi nghe những lời quan tâm của nàng, đây có phải là đang quan tâm đến hắn không?

" Tại sao nàng lại muốn trốn tránh? Vì ta làm cho nàng tức giận sao? "

"Chàng có phải là một hình nộm? Ta có cuộc sống riêng của ta, chàng đừng nhắc đến nữa. "

Hắn mất máu quá nhiều, cơ thể hơi lắc lư, nhưng hắn nhanh chóng ổn định. Mặc kệ vết thương đang rỉ máu liên tục, hắn ôm chặt lấy nàng.

“Nàng là cuộc sống của ta!”

Hắn nói vài từ ngắn ngủi, nhưng cũng choáng ngợp tâm trí Linh Chi, trong phút chốc, nước mắt làm mờ đi tầm nhìn của nàng, tại sao ... Không, nàng không thể thích hắn! Nàng muốn trả thù cho những người thân của mình!

Suy nghĩ của nàng quay cuồng, nàng quyết liệt đẩy hắn ra, Phong Lẫm Nhiên ngã xuống đất vì mất máu quá nhiều.

“Nữ nhân ngốc, cơn giận vẫn chưa biến mất?”

Hắn chóng mặt, để nàng không nhìn ra manh mối, hắn chỉ ngồi dưới đất mà không đứng dậy.

" Phong Lẫm Nhiên, chàng đừng giả vờ ngây thơ, ta biết rồi!”

Hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng.

" Nàng biết, nàng biết cái gì? "

Nàng không ngốc. Phong Lẫm Nhiên mỉm cười chua chát khi nghĩ đến thời gian trước đây.

" Nhưng nàng đã hiểu lầm ta. Sao nàng không nghe ta giải thích? "

"Được rồi, chàng nói xem. Để xem chàng có những mánh khóe gì! ”

Theo thời gian, ký ức của Phong Lẫm Nhiên lại ùa về...

Nàng hận nhầm người? Thảo nào ngày hôm đó hắn chỉ nhìn nàng từ xa, cho đến khi Gia tộc bị phá hủy hoàn toàn, nàng không bao giờ gặp lại hắn nữa, bởi vì nàng không biết " đó cũng là phụ thân hắn!”

“Đúng vậy, nên ta không dám cầu xin sự tha thứ của nàng. Từ hôm đó, ngày nào ta cũng đến thăm nàng, nhưng ta chỉ dám đứng từ xa nhìn, vì ta sợ ... " Phong Lẫm Nhiên cố gắng đứng dậy, đưa tay nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên mặt Linh Chi.

" Này, không... Khóc.. không ai muốn mình trở nên xấu xí.... "

Nàng càng khóc to hơn, như muốn khóc cho nỗi oan ức tích tụ bao năm nay. Hình bóng trước mặt nàng biến mất, Phong Lẫm Nhiên ngã xuống vũng máu dưới chân, Linh Chi như bị sấm sét đánh bên tai, nàng lùi lại một bước, nhìn hai bàn tay run rẩy.

"Ta... ta... " Nàng thận trọng ôm hắn trong tay, vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của hắn.

"Lẫm Nhiên... Lẫm Nhiên.. Chàng sẽ tỉnh lại chứ? Ta sai rồi. Ta xin chàng... hãy tỉnh lại.."

Người trong vòng tay nàng không có phản ứng gì, Linh Chi hoảng sợ, rơi lệ xuống trán Phong Lẫm Nhiên . Nàng đã để hắn chết trong vòng tay mình một lần nữa, và nàng không muốn trải qua cơn đau thấu xương này.

" Phong Lẫm Nhiên.. tỉnh lại, tỉnh lại đi, ta ... Ta không thể rời xa chàng, ta đã mất chàng hai kiếp, đời này chàng lại bỏ ta sao? Chàng đã hứa sẽ lấy ta... sao bây giờ chàng không nói gì? "

" Nữ nhân, những gì nàng nói có được tính không? "

Đôi mắt người trong vòng tay nàng từ từ mở ra, khiến Linh Chi một hồi không phản ứng kịp. Nàng đang nói đến chuyện hôn lễ với hắn .. Mặt Linh Chi từ từ đỏ lên.

“Được. ”

“Hehe, vậy là được rồi, ta nằm trên mặt đất lạnh lẽo này lâu như vậy cũng không vô ích.”

Phong Lẫm Nhiên miễn cưỡng đứng dậy khỏi vòng tay của nàng, Thân thủ của hắn hoạt động mạnh mẽ, và giống như chưa từng bị thương nặng.

“Chàng dám nói dối ta?” Linh Chi giơ tay định đánh hắn, nhưng hắn đột nhiên ngẩng mặt lên, nàng bất đắc dĩ đưa tay xuống...

***

Hắn kéo nàng vào lòng, đưa tay nâng cằm nàng lên. Đôi môi hai người chạm vào nhau. Quyến luyến không rời..Trải qua 3 kiếp, cuối cùng hắn với nàng mới đi đến cái kết viên mãn. Nỗi hận trong lòng, nàng đã buông xuống từ lâu. 1 bên chữ Hiếu, 1 bên Chữ Tình - hắn có quyền lựa chọn sao? Chính hắn đã đi tìm nàng suốt những năm qua, để giải thích, để bù đắp, nếu hắn không yêu nàng, hắn sẽ không tốn nhiều tâm huyết như vậy.

****

Nhìn y phục trắng và đỏ đan vào nhau, giống như một bức tranh, đẹp đến nao lòng.

Sau đó, trong biển hoa bất tận, lại có thêm một bóng người, có chút cười nói.

"Tình yêu là gì, đó là một niềm vui vụt tắt, là một sự chờ đợi khó quên, hay một tình yêu lâu dài?"

Trên thực tế, không ai có thể nói rõ điều đó.

END
« Chương Trước