Chương 4: Quá Khứ Và Hiện Tại

Linh Chi tuy đơn giản nhưng không ngu ngốc, nàng có thể nghe thấy sự hài lòng trong giọng nói của hắn ta.

"Cho nên, ngươi đã đến rồi?"

Nhìn Phong Lẫm Nhiên không nói lời nào, nàng cảm thấy đau khổ và chuẩn bị tinh thần chiến đấu.

"Nhưng tại sao chàng lại muốn luyện tập cấm thuật để tăng tuổi thọ? Chàng đến đây vì thuật giả kim bên trong của ta, để ta sẽ sống mãi mãi?”

Nàng rất thắc mắc, Phong Lẫm Nhiên mới đến đây hơn 100 năm, chẳng lẽ trước đó 2 người đã biết nhau? Chàng cớ gì phải bảo vệ nàng như vậy?

“ Ta sống mãi mãi vì nàng, cô gái ngốc nghếch. ”

Phong Lẫm Nhiên hôn nhẹ lên trán nàng.

“ Khi việc này kết thúc, ta sẽ kể mọi chuyện cho nàng. "

Hắn nhìn Lão Đạo Sĩ bằng ánh mắt sắc bén.

"Sư phụ, ta không biết ngươi nói lời này là có ý gì, hiện tại nói xong rồi, ngươi lên mang người của ngươi đi. "

Vì lý do này, hắn ta sẽ không rời đi. Nói đến đồ vật đang ở trên môi, làm sao nôn ra được? Hắn ta nói những lời này định chia cắt hai người bọn họ. Không ngờ lại tác hợp thêm.

" Hừ, không ngờ ngươi thật sự yêu một yêu tinh. Có thể thấy, các nàng tiểu thư nhất định phải than trời rồi. "

Phong Lẫm Nhiên không quan tâm.

"Vậy thì sao? Nếu như ta không thể cùng nàng sa vào ma đạo, ta cũng không cần sống nữa. "

“ Phong Lẫm Nhiên.” Linh Chi lẩm bẩm, không ai nghe thấy.

Lão Đạo Sĩ không ngờ Phong Lẫm Nhiên lại cứng rắn như vậy, xem ra hôm nay nếu không gϊếŧ hắn thì sẽ không lấy được nội thuật giả kim của yêu tinh sen ngàn năm.

****

Đã vậy, hắn sẽ cho 2 người chôn cùng nhau. Đang lúc mọi người không phản ứng kịp, một thanh kiếm hướng về phía Phong Lẫm Nhiên, trái tim của nàng hoảng sợ.

Tiếng kiếm "phốc phốc" đâm vào thân thể của hắn vang lên bên tai, hai mắt nàng đỏ bừng nhìn bóng người từ từ rơi xuống. Ngay lúc đó, nàng dùng thân mình chặn nhát kiếm tiếp theo đang lao về phía hắn. Tên Đạo sĩ liền dừng lại, hắn muốn lấy 1 bông hoa nguyên vẹn, không thể làm tổn thương nàng.

"Phong Lẫm Nhiên " Linh Chi chạy tới đỡ lấy hắn đang ngã xuống, cẩn thận vòng tay qua vai, để hắn ngả đầu trong vòng tay nàng.

“Sao nàng ngốc thế, ai bắt nàng lao lên!”

“Ta không phải muốn cứu chàng sao? "

Máu không ngừng chảy ra, nàng vội vàng không biết che ở đâu để hết. Tay chân luống cuống.

"Làm ơn, Lẫm Nhiên , ta xin chàng.. đừng xảy ra chuyện gì... "

Những giọt nước mắt lạnh của nàng rơi xuống, trộn với máu của hắn đang chảy ra một cách bất đắc dĩ.

“Ta... nội môn giả kim của ta có thể cứu chàng, chàng cố chịu đựng, sẽ sớm tốt lên thôi. ”

Linh Chi chịu đựng đau đớn, cưỡng ép giả kim thuật bên trong ra ngoài.

Lão Đạo Sĩ đứng bên cạnh chờ đợi giờ phút này. Chỉ cần thấy Kim Thuật, hắn sẽ cướp lấy.

Nhưng vào thời khắc mấu chốt, một cỗ nội lực đã trấn áp quỹ đạo của giả kim thuật bên trong nàng, Linh Chi trong lòng lo lắng, hắn đang dùng sức mạnh tinh thần trấn áp nàng, bây giờ Linh Chi không dám phản kháng, sợ làm nặng thêm thương tích của hắn. Nên chỉ có thể để giả kim thuật bên trong trở về ma thú.

"Phong Lẫm Nhiên, ta cầu xin chàng... Ta... Ta có thể cứu chàng... Ta có thể... "

Hắn đưa tay lên lau nước mắt cho nàng, nhưng hắn quên rằng trên tay mình đang dính đầy máu.

" Này, đừng khóc, nàng đã xấu rồi mà cứ khóc "

Nước mắt Linh Chi càng tuôn ra 1 cách hỗn loạn, nàng nở một nụ cười cứng ngắc.

" Ta chỉ cần chàng là đủ rồi, ta xin chàng, chàng phải sống, không được chết! "

" Nữ nhân ngốc nghếch... Ta sợ không thể bên nàng nữa, nhưng ... Ta đợi nàng, kiếp sau ta sẽ lấy nàng làm thê tử".

" Kiếp sau ta không muốn.. ta không muốn.... Ta chỉ muốn chàng đi cùng ta đến hết cuộc đời này, hứa với ta... Làm ơn.. "

" Chờ ta..."

Người nằm trong tay nàng không trả lời, nàng cứ ôm lấy Phong Lẫm Nhiên như vậy, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể dần dần lạnh lẽo của hắn cho đến khi vòng tay nàng ôm hắn siết chặt lại .

“Phong Lẫm Nhiên... Tỉnh lại đi, chàng chưa trả lời ta, chàng còn chưa giải thích tại sao chàng đến bảo vệ ta... tỉnh lại đi... tỉnh lại đi! Aaaaaaaaaa ”.

Trong phút chốc, vô số ký ức tràn về trong tâm trí. Hóa ra yêu tinh hoa năm đó chính là nàng, là kiếp trước của nàng cùng Phong Lẫm Nhiên, nên nàng mới nhớ rõ như vậy.

Nàng cứ ngỡ mình là 1 bông hoa còn xót lại, tận mắt chứng kiến cảnh diệt tộc của loài người đối với yêu tinh hoa. Nhưng không phải, lúc đó nàng không còn sức kháng cự, họ mới không mang nàng đi. Để nàng 1 mình ở nơi đây với năm dài tháng rộng. Vốn dĩ, nàng cảm thấy quen thuộc với hắn, nhưng chỉ dám nhìn hắn từ xa. Nàng sợ lại giống người trong kí ức mơ hồ đó, nó như 1 thước phim tua chậm, từng chút, từng chút nhắc nhở nàng. Nó khiến nàng tưởng mình chỉ là 1 bông hoa chưa trưởng thành, chưa biết thế giới là thế nào.

Đến bây giờ, khi mất đi hắn 1 lần nữa. Nàng mới hiểu, hắn vẫn chờ nàng hồi sinh. Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì? Để nàng hận hắn đến tận xương tủy như bây giờ?