Nàng không biết tại sao mình có thể nhớ rõ như vậy. Trong suốt thời gian qua, từng hình ảnh đọng mãi trong tâm trí nàng. Linh Chi sợ bản thân lại mắc sai lầm nên không dám đến gần hắn. Vì nàng không muốn như yêu tinh hoa năm đó. Hết lòng yêu 1 người, kết quả lại mang sói vào nhà.
Nàng không nghĩ tới những chuyện này nữa. Chỉ chơi đùa trong hồ băng lúc hắn không có ở đây, nếu mệt mỏi nàng liền vào trong hang đọc sách của Đạo gia. Linh Chi không biết ngôn ngữ này, nhưng nàng thích cầm nó trong tay. Bởi vì nhìn sách, trong đầu nàng sẽ hiện ra khuôn mặt ôn nhu của hắn.
***
Sáng sớm..
Linh Chi vừa chuẩn bị biến thành nữ nhân thì từ xa nhìn thấy bóng người đang đón ánh ban mai. Đó là hắn, hắn trở về rồi. Nàng lập tức xua tan ý định biến thành người, lẳng lặng nhìn hắn đi về phía hồ băng, Linh Chi không bao giờ nghĩ tới, bản thân lại chờ đợi, trông ngóng, thương xót hắn như vậy. Hắn gầy đi 1 vòng, cả người tiều tụy thiếu sức sống, khoảnh khắc hắn ngã xuống, Linh Chi cảm thấy tim như bị kim đâm vào. Đau đến mức thở không ra hơi. Nàng bất chấp tất cả, hóa thành hình người, bay đến đỡ lấy hắn vào lòng.
Sau khi đưa hắn yên vị vào trong hang nằm, nàng nhanh chóng trở lại hình dáng ban đầu vì sợ bị phát hiện.
Khi tỉnh dậy, hắn thấy mình đang nằm trên giường đá trong hang động, bất chợt hắn nghĩ đến nữ nhân ngốc nghếch lao về phía mình với vẻ mặt hoảng sợ, ánh mắt hắn lộ rõ vẻ nhu tình.
"Ở đây chỉ có 1 mình ta với ngươi. Nha đầu ngốc chạy tới chỗ ta, mặc y phục trắng là người đúng không?"
Linh Chi nhìn hắn hồi lâu, nụ cười của hắn rất đẹp. Hoa sen băng đung đưa trong gió, tựa như không có nghe thấy lời của hắn. Nhưng hắn không nản lòng.
“Nữ nhân ngớ ngẩn này, ở với ta đã trăm năm nay, không biết ta tốt hay xấu?” Hắn lại lẩm bẩm, như đang nói với chính mình.
“Dù có chết. Ta sẽ không để người khác làm tổn thương nàng. ”
Hắn thực sự không phải là người xấu sao? Có lẽ, nàng có thể tin hắn một lần. Quên đi chuyện của yêu tinh hoa ngày trước. Lúc này, nàng chỉ muốn tin hắn là người tốt. Thoáng cái, hắn liếc nhìn thấy ánh sáng lóe lên, màu trắng lan tỏa xung quanh.
1 nữ nhân trong y phục trắng tinh khiết đang hiện ra nhìn hắn. Mái tóc nàng đen như mực, bay nhẹ trong gió, nụ cười duyên dáng, ánh mắt xinh đẹp không thể tưởng tượng nổi. Hắn bàng hoàng, nhảy dựng đứng bên hồ, chăm chú nhìn nữ nhân trước mặt.
Bất giác, hắn đưa tay xoa tóc nàng.
“ Nữ nhân ngốc, tại sao bây giờ mới lộ diện?” Giọng nói của hắn rất dễ chịu, dịu dàng, đầy từ tính. Nàng nhìn hắn, mỉm cười, môi khẽ mở.
"Bí mật."
****
Kể từ ngày đó, hoa sen băng mỗi ngày đều biến thành người, chỉ khi đêm xuống mới trở lại hình dáng ban đầu để nghỉ ngơi.
" Này, tiểu đạo sĩ, ta vẫn chưa biết tên của chàng là gì?"
Đạo sĩ đặt quyển sách trong tay xuống, lấy giấy viết tên mình lên đó, khi viết xong, hắn liền viết một cái tên khác bên cạnh.
Linh Chi không biết chữ, nhìn đạo sĩ với ánh mắt khó hiểu, hắn mỉm cười chỉ vào dòng chữ bên phải và nói:
“Phong Lẫm Nhiên”
“Phong Lẫm Nhiên” nàng thì thào.
“Đây là tên của chàng sao? Tên này thật hay, ta rất thích. "
" Đúng vậy, còn bên cạnh là tên của nàng."
" Cảm ơn chàng, ta cũng muốn học."
" Được, nếu rảnh thì nàng có thể vào đây học."
****
Hôm sau, hắn vừa hái ít rau từ bên ngoài về thì nghe thấy tiếng của nàng, hắn sải bước vào hang động. Nhìn nét chữ ngoằn ngoèo khó hiểu trên giấy, Phong Lẫm Nhiên giật giật khóe miệng, quay đầu nhìn về phía nữ nhân ngốc nghếch đang dùng ánh mắt mong đợi nhìn hắn.
Phong Lẫm Nhiên gật đầu.
“Nàng rất có tiến bộ. ”
Hắn lấy khăn che mặt bên cạnh, cẩn thận lau sạch vết mực trên mặt nàng rồi đứng sau lưng, cầm bàn tay nhỏ nhắn của Linh Chi, dạy nàng từng nét viết.
" Lúc này, ta không nghe được chàng đang nói gì, chỉ cảm thấy tim đập rất nhanh, như muốn rớt ra ngoài bất cứ lúc nào."
"Nghiêm túc đi! Nàng đang trêu đùa ta sao?"
Nói 1 lúc lâu, hắn mới nhận ra nữ nhân ngốc không đáp, nhìn xuống mới thấy nàng đang thất thần, hắn cười không nổi.
***
Nhưng cuộc sống yên bình này chẳng kéo dài được bao lâu.
Một ngày nọ, Linh Chi vừa giặt xong y phục của hai người. Đang định đem ra phơi khô, thì phát hiện có một đoàn người đang tới đây.
Nàng có chút sợ hãi, vội vàng chạy vào trong động, khi nàng nói có người tới, lông mày Phong Lẫm Nhiên nhíu chặt.
"Đã đến rồi, ta chỉ không ngờ ngươi đến nhanh như vậy?" Chàng cười khẩy, vỗ vai trấn an nàng.
" Ở trong sơn động, trước khi bọn họ rời đi. Nàng không được phép ra ngoài. "
Linh Chi gật đầu. Hắn bước ra khỏi hang mà không hề vội vàng.
"Ngươi đang làm gì ở đây?" Chàng quay lưng lại với nam nhân trước mặt, như thể không thích hắn ta cho lắm. Dù hắn mặc áo cà sa, nhưng lại có vẻ đăm chiêu, khó hòa đồng. Nghe được lời của Phong Lẫm Nhiên, hắn ta mỉm cười.
“Đồ đệ, tại sao ta lại ở đây, chắc chắn ngươi biết rõ.” Hắn ta liếc nhìn hồ băng, liền nổi giận, vì hồ không có sen băng hàng trăm năm, chỉ có thân sen đang đung đưa trong gió.
Chàng mỉm cười, nhìn lên hắn:
"Ta nghĩ ta đã hiểu rồi. Sư phụ, nếu có gì không rõ, xin ngài đừng đến tìm ta."
Sư phụ hiện tại đã thay đổi ba bốn đời, nghe nói con cháu trước kia kể lại, Phong Lẫm Nhiên cũng biết được chút ít, khách sáo dừng lại:
"Gọi ngươi là sư phụ vì kính trọng ngươi, nhưng ta sẽ không nhượng bộ ngươi nữa."
Lông mày của Phong Lẫm Nhiên lóe lên, chàng biết trong đầu mình suy tính điều gì, nhưng không có nghĩa là sẽ sợ hãi.
*****
Sau khi Phong Lẫm Nhiên rời khỏi hang động, phải rất lâu sau không thấy quay lại, Linh Chi có chút bối rối, luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra, nhưng nàng nghĩ tới lời hắn đã nói. Vì vậy, nàng chỉ có thể ở trong hang.
Cho đến khi một cơn gió thổi qua, trong đó thoang thoảng mùi máu tanh. Sắc mặt Linh Chi đột ngột thay đổi, nàng lao ra khỏi hang như một tia chớp.
“Không!”
Nhìn Phong Lẫm Nhiên ngã xuống đất, bị một lão già tóc trắng có khuôn mặt yêu nghiệt dùng thanh kiếm dí vào cổ .
Trên mặt chàng không hề lộ vẻ sợ hãi, mà còn có khí phách hiên ngang, như thể kẻ nằm dưới kiếm có thể chết bất cứ lúc nào không phải là mình.
Nghe thấy giọng nói, ánh mắt của mọi người tập trung vào Linh Chi với sự nghi ngờ. Nhưng tất cả đều ngạc nhiên trước vẻ đẹp của nàng. Linh Chi không ý thức được sự sợ hãi từ Phong Lẫm Nhiên đang hiện ra trong ánh mắt.