Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Mai Táng

Chương 7: Dự Đoán Cái Chết

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tôi né một chiêu liều chết của Bạch Sát, nhanh chóng kích hoạt trận pháp.

Chỉ thấy pháp trận sáng lên một ánh sáng xanh mờ nhạt, phản chiếu vào chín đồng xu, bắn về phía Bạch Sát như một cơn mưa rào.

"Lách cách..."

Ánh sáng kia xuyên qua linh thể của Bạch Sát, từng lỗ máu bắn ra.

Ngay lập tức, có một tiếng kêu thảm thiết, Bạch Sát biến thành một vũng máu dày đặc trong trận pháp, bốn phía xung quanh cũng toát ra sự ghê tởm tột độ, tôi bịt miệng và mũi, lùi lại hai bước rồi quay nhìn Lý Bội Bội đang bị thương.

Vừa rồi, để cứu tôi, cô ấy đã dùng hồn phách của mình chặn Bạch Sát.

Cũng may, Bạch Sát này là một yêu linh lang thang, nếu là hung thần, Lý Bội Bội nhất định sẽ hồn phi phách tán.

Đến lúc đó không có linh hồn, đừng nói là tiêu nghiệp, vào luân hồi, ngay cả tam giới cũng không vào được, chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ.

“Em không sao chứ?"

Linh thể của Lý Bội Bội rất yếu ớt, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười lắc đầu.

Nhìn cô ấy cố hết sức để cứu mình, tôi thực sự xúc động.

Nếu cô ấy không phải là ma, tôi sẽ rất hạnh phúc khi có một người vợ như vậy.

Có lẽ là do đã quá yếu, cô ấy chỉ có thể hóa thành làn khói xanh trở về với đôi hoa tai đang đeo trên cổ tôi.

Tôi vuốt nhẹ nó, dịu dàng nói: “Nghỉ ngơi thật tốt, chuyện còn lại giao cho anh.”

Xử lý xong hai con ma này, tôi chậm rãi đi bộ đến bờ sông và nhìn quanh một lúc.

Hiện tại bờ sông không một bóng người, sương trắng mơ hồ trôi nổi dưới chân, giống như quang cảnh dưới âm phủ, khiến người ta rùng mình.

Tôi hít một hơi thật sâu, đặt quan tài giấy xuống sông, để nó từ từ trôi vào cổng quỷ môn quan.

Khi chiếc quan tài giấy chìm xuống một nửa, nó đột nhiên rung chuyển dữ dội, nắp quan tài dường như bị vỡ.

Xem ra tên kia còn đang giãy giụa!

Tôi vừa định ra tay, lại thấy từ quỷ môn quan có hai bóng người cao gầy trôi nổi phản chiếu trên mặt sông, mỗi người cầm một sợi xích, nhanh chóng trói quan tài giấy lại, sau đó kéo xuống đáy sông.

Nhìn thấy cảnh này, tôi không khỏi hít sâu một hơi, nhìn quan tài giấy bị kéo hẳn xuống đáy sông rồi mới xoay người rời đi.

Vì tôi vừa mới tiếp xúc với lệ khí của quỷ môn quan, nên trên đường về nhà tôi vẫn gặp nhiều điều kỳ lạ.



Tuy nhiên, phần lớn trong số này là linh hồn, Quách Lão Can nói chúng chỉ hút lấy lệ khí chứ không hại người.

Tôi cũng không để ý lắm, sau khi trở về, lệ khí trong người đã bị những linh hồn kia hấp thu hết, chậm rãi khôi phục lại như bình thường.

Thấy tôi về tới, Quách Lão Can vội vàng chạy đến hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Tôi kể mọi chuyện xảy ra cho ông và Vương Hạ nghe.

"Nếu đã bỏ quan tài giấy vào quỷ môn quan, tự nhiên sẽ trốn vào âm phủ, từ đây âm dương cách biệt, không cần lo lắng phiền toái về sau nữa."

Lúc này Vương Hạ mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Cô ấy cảm ơn và đưa hai phong bì dày cho tôi và Quách Lão Can.

Đây là thù lao lần này, nhưng so với dự đoán của tôi nhiều hơn rất nhiều, ít nhất cũng phải một trăm vạn tệ.

Nhìn vào số tiền trong tay, trong lòng vui vẻ, còn Quách Lão Can thì nở nụ cười mãn nguyện, dù sao đối với gia đình ông ấy mà nói, số tiền này cũng là một sự hỗ trợ kịp thời.

Sau khi lo liệu xong tang lễ, tôi và Quách Lão Can cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ.

Về phần Lý Bội Bội, lần này cô ấy giúp tôi rất nhiều, cho nên khi trở về, tôi đã thắp hương trước bài vị để giúp cô ấy nhanh chóng hồi phục.

Sau đó, bệnh tình của ông nội tôi ngày càng nặng hơn, cho đến khi ông hôn mê bất tỉnh.

Điều kiện y tế trong làng hạn chế, nên bố mẹ tôi đành phải gửi ông nội lên một bệnh viện lớn ở tỉnh để điều trị.

Nhưng đến bệnh viện lớn chữa trị tốn rất nhiều tiền, bố mẹ tôi buôn bán nhỏ cũng không đủ khả năng chi trả, may mắn là trước đây tôi được chị Vương thưởng 100.000 tệ nên miễn cưỡng mới có thề cho ông nội vào bệnh viện.

100.000 tệ đã được tiêu ngay khi tôi nhận được, tôi với tiền quả thật không có duyên phận với nhau.

Trong thời gian này, bố mẹ tôi rất bận rộn, chăm sóc ông nội trở thành công việc mỗi ngày của tôi.

Hôm nay, tôi đang giúp ông lau người như thường lệ, thì đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào từ phòng bên cạnh.

Tôi tò mò bước tới thì thấy một người đàn ông lớn tuổi đang nằm ở phòng bên, sắc mặt tái nhợt, hơi thở rất yếu, cũng hôn mê giống như ông nội.

Một người phụ nữ trung tuổi đứng bên cạnh, hai tay chống nạnh, chỉ vào người đàng ông cao gầy mà lớn tiếng chửi bới.

"Anh thật thất đức, cha tôi còn chưa có chết anh lại tới giới thiệu dịch vụ tang lễ, như vậy không phải là đang nguyển rủa cha tôi sao?”

Tôi liếc nhìn người đàn ông cao gầy, mặc vest, ăn nói rất lịch sự.

"Chị à đừng kích động. Người chết như đèn tắt, sau khi chết hóa thành khói xanh phiêu tán nhân gian, ai cũng phải chấp nhận cái chết, còn không bằng sớm chấp nhận để có thể chuẩn bị mọi thứ tốt hơn.”

"Tuổi thọ của ông lão đã hết. Tối nay giờ sửu, nửa đêm gà gáy tiếng thứ nhất, sẽ là thời khắc ông ấy qua đời. Đến lúc đó xin hãy báo cho tôi càng sớm càng tốt."



Nói xong, hắn lấy trong bộ vest ra một tấm danh thϊếp đặt lên bàn, cúi đầu chào rồi quay người đi về phía cửa.

Hắn đi về phía tôi, lúc này tôi mới có thể nhìn kỹ diện mạo của hắn

Trông hắn rất lạ, khuôn mặt tái nhợt, dường như không có giọt máu nào, thân hình cao gầy như bị suy dinh dưỡng, đặc biệt là khuôn mặt tươi cười tiều tụy kia, càng khiến người ta nổi da gà.

"Người anh em, xin nhường đường."

Tôi vội vã tránh sang một bên, nhưng khi hắn đi ngang qua tôi, đột nhiên cảm giác một trận âm khí thổi qua gò má.

Chuyện gì đã xảy ra thế?

Tôi rùng mình một cái, quay đầu lại nhìn bóng lưng người đàn ông đó.

Cảm giác thật kỳ lạ.

Tôi nghe rõ ràng những gì người đàn ông vừa nói, anh ta đang dự đoán thời gian chết của ông già phòng bên cạnh.

Nửa đêm gà trống cất tiếng gáy đầu tiên, theo quan niệm dân gian là điềm gở, nếu có người chết trong khoảng thời gian này thì âm khí sẽ rất nặng.

Như vậy có khả năng cũng ảnh hưởng đến ông nội bên này.

Tuy nhiên, tôi đã suy nghĩ cẩn thận và cảm thấy điều này là không thể.

Nghe nói để đoán được thời gian một người tử vong, chỉ có phán quan mới có thể đoán được, ông ta chỉ là phàm nhân, làm sao có thể?

Lúc này, một bác sĩ từ phòng bệnh bên cạnh đi ra: "Bệnh nhân đang hồi phục rất tốt, ngày mai hẳn là có thể tỉnh lại."

Người phụ nữ trung niên vội vàng cười nói: "Thật tốt, cha tôi rốt cuộc không sao rồi.”

Nghe đến đây, tôi càng tin chắc người đàn ông vừa rồi chắc chắn đang nói nhảm, dù sao cũng không ai có thể đoán trước được cái chết của một người, huống hồ là anh ta nói chính xác đến từng giờ.

Tuy nhiên, đêm hôm đó, một điều rất kỳ lạ đã xảy ra.

Cũng đã hơn mười hai giờ khuya, tôi ngả người ra ghế ngủ thϊếp đi.

Đột nhiên, có tiếng ồn ào từ phòng bên cạnh.

"Cha ơi, cha sao rồi?"

Tôi bị tiếng động đánh thức, thấy ông nội đột nhiên mở mắt ra, trong mắt tràn đầy sợ hãi, miệng run run thốt ra một câu.

"Đi... A Phàm, đi thôi!"
« Chương TrướcChương Tiếp »