Chương 2: Thiều Niên Vượt Qua Âm Quan

Khi tôi tỉnh dậy , tôi thấy mình đang nằm trên giường trong phòng.

Lúc này, ông nội đang nói chuyện với một ông lão trong gian nhà chính, ông lão đó cao gầy, trước đây tôi đã từng gặp ông, là một nghệ nhân già mở cửa hàng làm giấy trong thị trấn.

Quách Lão Can thở dài: “cả đời ông đã giữ đúng ba điều cấm kỵ, mà hôm nay lại do chính ông tự tay phá bỏ. Chuyện này cũng không trách người khác được. Ác quan tài là thứ khó giải quyết nhất trong sáu linh hồn ác quỷ, rất phiền toái.”

"Lão già à, tôi chỉ có một đứa cháu trai là A Phàm, nếu thằng bé có gì, tôi biết ăn nói thế nào với con trai và con dâu tôi đây?” Ông nội hút một điếu thuốc vẻ mặt u ám: "Phương diện thu hồi sát khí này ông là người giỏi nhất, cho nên ông phải giúp tôi!”

Quách Lão Can nói: "Chỉ có một biệt pháp duy nhất đó chính là “Quán âm quan”. Tôi sẽ làm hình nhân giúp ông, sau đó nhờ bà đỡ trong thôn lấy một cặp Tử Hà (*). Nhưng muốn cởi được dây chuông phải do người buộc chuông, chuyện này ông phải tự mình đi làm!”

Cái gọi là “Quán âm quan” hay còn gọi là “Cậu bé vượt qua cửa âm phủ” là một nghi lễ “thu tà khí” trong dân gian, nếu tà khí quấn lấy khó giải trừ thì phương pháp này sẽ được coi là cách cuối cùng và “người qua đường” phải cõng nó trên lưng vượt qua núi đao, biển lửa, xin các linh hồn nhân từ thu lấy linh hồn của ác quỷ. Cách này rất nguy hiểm, nếu linh hồn được mời không chịu tiếp nhận linh hồn ác quỷ, đứa trẻ bị ảnh hưởng có thể sẽ chết.

"Tất nhiên tôi sẽ là người làm việc này, nhưng tôi tìm linh hồn ở đâu đây? Liên quan tới tính mạng, không thể đùa được!” Ông nội nói.

Lão Quách suy nghĩ một lúc, đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Ông còn nhớ Lý Bài Tử bán cá trong thị trấn không? Tháng trước con gái hắn chẳng may rơi xuống sông Nguyệt Hà chết đuối, để cho cô ta đi bắt ác ma đi!”

Ông nội dĩ nhiên hiểu ý của Quách Lão Can, Vân Anh, con gái nhà họ Lý chết đuối khi chưa kết hôn, nếu không loại bỏ chấp niệm, rất khó bước vào luân hồi, sợ là cô ta đã trở thành linh hồn ở sông Nguyệt Hà, nếu để cô ta kết hôn cùng với nhà chúng tôi, cô ta coi như cũng có danh phận.

Lúc đó tôi không hiểu hết ý nghĩa cuộc trò chuyện của ông nội và Quách Lão Can , nhưng tôi có nghe chuyện của gia đình Lý Bài Tử từ mấy cô tám dì bảy trong thôn.

Nhà ông ta có một cô con gái tên Lý Bội Bội, chừng mười sáu, mười bảy tuổi, rất thông minh lanh lợi, tháng trước ra sông giúp cha mẹ bắt cá, nhưng bất ngờ bị chết đuối, một cô gái trẻ đẹp cứ như vậy mà chết đi.

Ông nội gật đầu nói: "bây giờ chỉ còn cách này thôi! Ngày mai tôi sẽ gặp Lý Bài Tử nói chuyện!"

Sáng hôm sau, ông nội thay quần áo sạch sẽ đến nhà của Lý Bài Tử trong trấn để bàn chuyện hôn sự. nhà họ Lý cũng rất đau buồn khi con gái mất sớm, tất nhiên là mong cho con được bình an, vì vậy đã đồng ý chuyện hôn sự này.

Hai ngày sau, cơ thể tôi ngày càng yếu đi, uống nước cũng không được, buổi tối lão Quách lại đến.

Quách Lão Can mang đến một người giấy nhỏ, tay nghề làm giấy của ông lão này thật điêu luyện, người giấy rất giống tôi.



Ngoài ra, ông còn mang theo một bộ Tử Hà lấy từ chỗ bà đỡ, tức là nhau thai của trẻ sơ sinh.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, ông nội nhờ Quách Lão Can ở lại giúp đỡ, hôm nay chuẩn bị vượt Âm Quan.

Nửa đêm, người dân trong thôn đã tắt đèn đi ngủ, nhưng nhà tôi đèn đuốc sáng trưng, ngoài sân có một “núi đao” làm bằng thép.

Than đang cháy trên mặt đất lan thành một "biển lửa" rộng chừng ba mét.

Ông nội dẫn tôi đến hiếc ghế đẩu trong sân và ngồi xuống, cắt đầu lưỡi, lòng bàn tay và lòng bàn chân của tôi bằng mảnh sứ vỡ, đổ một chén máu nhỏ, dùng nó thay mực viết lên ngực và lưng của hình nhân bằng giấy giờ sinh bát tự của tôi.

Máu còn lại được rắc lên nhau thai nhét vào ngực và bụng của hình nhân.

Nhau thai là nghi thức để đứa trẻ sơ sinh "thoát khỏi kiếp trước và được sống kiếp hiện tại", nó có một sinh lực mạnh mẽ, thay thế trái tim và huyết mạch của tôi. Ngoài ra, dùng máu tươi rưới lên người giấy, sau đó viết bát tự lên đó, người giấy sẽ trở thành “thế thân” của tôi.

Ông nội cởi trần, đi chân đất, đầu buộc một chiếc khăn vải đỏ, sau lưng buộc người giấy, đi đến bên đống lửa than, gật đầu với Quách Lão Can đang đứng bên cạnh.

Quách Lão Can tay cầm lá cờ ngũ sắc, bưng bát rượu đưa cho ông nội, hô to: “Mười tám tầng địa ngục, ngọn lửa nghiệp chướng sẽ thiêu đốt tà tâm, thiếu niên vượt qua thử thách, đốt cháy đất ma để hộ thân!"

Ông nội rót rượu vào miệng, ném bát vào lửa, ngọn lửa bùng lên mạnh mẽ, ông hướng ngọn lửa đi tới.

Tôi tận mắt thấy ông đi từng bước qua lửa than đỏ rực, thậm chí cỏn nghe thấy tiếng da thịt bàn chân ông bị đốt cháy.

Âm thanh nghe “xè xè”!

Nhưng ông nội vẫn nghiến răng mà đi, không hề quan tâm đến vết thương.

Một tia lửa đốt cháy người giấy.

Nhưng rất nhanh, ông nội từ đống lửa than đi ra, Quách Lão Can nhìn ông da đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhại, nhỏ giọng hỏi: "Lão Ngô, ông có thể chịu được không?"



Ông nội cười toe toét, xoa chân trên mặt đất: "Không sao! Đã phóng lao phải theo lao. Vì cháu trai, cho dù liều cái mạng già này, tôi cũng phải kiên trì!"

Quách Lão Can gật đầu, phất cờ lệnh hô to: “Mười tám tầng địa ngục, ngọn núi đao cắt gân cốt, thiếu niên vượt qua, thần linh cứu khổ và ban phúc lành!"

Ông nội bước đến núi đao làm bằng rìu và dao làm bếp, nhổ nước bọt vào lòng bàn tay, bắt đầu leo lên không chút do dự.

Ông nhanh chóng leo lên, sau đó lật người leo xuống từ phía bên kia, cái gọi là "lên dốc thì dễ, xuống dốc thì khó", ông đi chậm lại và cố gắng giữ thăng bằng, dù sao thì đây không phải trò đùa, chỉ cần bước hụt là sẽ đổ máu.

Mặc dù cẩn thận, nhưng lòng bàn tay và bàn chân ông đã bị lưỡi kiếm cắt nhiều nhát, máu chảy trên mặt đất, khiến người ta kinh hãi.

Sau khi xuống đất, ông nội cởi trói cho người giấy trên lưng đặt lên khoảng đất trống, thở hồng hộc, lấy từ trong túi quần ra một chiếc túi vải màu đỏ, trải ra trong lòng bàn tay, là một đôi bông tai bằng bạc nhỏ.

"Thiện linh tích thiện đức, quỷ có lòng từ bi. Lý Bội Bội lương thiện ở nơi đâu? Mau đến quan ải bắt ác ma trừ tai ương!"

Ông nội lấy lá cờ ngũ sắc trong tay Quách tiên sinh, hướng về phía đôi khuyên bạc trong lòng bàn tay.

Bắt đầu vẽ chú, đầu lá cờ nổ “ầm” một tiếng bùng cháy lên một ngọn lửa màu xanh.

Một cơn gió lạnh thấu xương thổi vào sân, thổi tung bụi đất và lá cây xung quanh nghe xào xạc.

Một lúc sau, gió ngưng thổi, bụi mù lắng xuống, giữa sân mơ hồ xuất hiện bóng người.

Tôi nhìn thấy đó là một cô gái, tuổi chừng mười bảy, mười tám, mặc áo khoác hoa, dung mạo thanh tú dễ thương, nhưng sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, khóe mắt và chân mày có chút ốm yếu. mệt mỏi.

..............................................................

Ghi chú:

(*) Tử Hà: nhau thai trẻ sơ sinh