- 🏠 Home
- Linh Dị
- Người Mai Táng
- Chương 14: Tầng ba của bệnh viện
Người Mai Táng
Chương 14: Tầng ba của bệnh viện
Tôi bị lời nói của ông nội làm cho giật mình, muốn quay đầu nhìn lại, nhưng ông giữ cánh tay tôi, nhỏ giọng nói: “Đừng nhìn, không phải chuyện con có thể giải quyết được đâu.”
Lời nói này phát ra từ miệng ông nội, tôi biết đây hẳn là người không đơn giản, nên ông không muốn tôi chọc giận cô ta.
Dù sao công việc của chúng tôi, trên người ít nhiều cũng có một chút âm khí, nếu như âm khí này tỏa ra ngoài, sẽ hấp dẫn ma quỷ..
Tuy nhiên, điều khiến tôi tò mò bây giờ là ban ngày, sao ma quỷ vẫn có thể xuất hiện?
Ông nội chậm rãi nhắm mắt lại, mệt mỏi muốn ngủ thϊếp đi, bác sĩ nói với tôi: “Ông nội của cậu cần nghỉ ngơi, bệnh của ông ấy đã khá hơn nhiều rồi.”
Sau khi nghe những lời này, tôi cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng vì tò mò, tôi vẫn không thể không quay đầu lại nhìn cô y tá.
Tôi phát hiện y tá này cũng không có gì khác thường, trên người không có âm khí, rõ ràng là người bình thường, vì sao ông nội lại nói cô ta không phải người?
Chẳng lẽ ông nội bệnh lâu quá nên hoa mắt?
Cũng không phải là không có khả năng, trước đây ông nội vẫn luôn làm nghề này, nên bây giờ có ảo tưởng cũng là chuyện bình thường.
Tôi hít một hơi thật sâu và không nghĩ về nó nữa.
Không bao lâu, bố mẹ tôi cũng đến, sau khi bác sĩ tư vấn về tình trạng sức khỏe của ông, họ rất vui mừng.
Bố mẹ bảo tôi phải chăm sóc ông thật tốt, bây giờ là thời điểm tốt nhất để hồi phục, tôi gật đầu và hứa sẽ cố hết sức.
Buổi tối, bố mẹ phải tiếp tục đi làm, còn tôi ở lại phòng chăm sóc ông.
Từ khi ông nội tỉnh dậy, hình như ông có chút mơ hồ, suốt buổi chiều ông thường nói những điều kỳ lạ.
Có lúc ông đòi về nhà, có lúc lại nói nơi này không thoải mái.
Tôi biết ông nội không muốn tốn tiền nằm viện, muốn để lại tiền cho tôi sinh hoạt sau này.
Tôi chỉ có thể cười đùa với ông để ông không suy nghĩ nhiều, sau một đêm trằn trọc, cuối cùng ông cũng chìm vào giấc ngủ.
Tôi nhìn đồng hồ thấy đã 12 giờ đêm, không biết tối nay trong bệnh viện này lại xảy ra chuyện gì.
Bước đến cửa sổ và nhìn bầu không khí u ám bên dưới, có vẻ như lần này u ám hơn lần trước rất nhiều. "Ôi, bệnh viện này phong thủy tệ thật!"
Nhưng cũng không có gì lạ, trong bệnh viện ngày nào cũng có người chết, có thể nói đó là nơi có nhiều ma quỷ nhất, những chuyện kỳ lạ chắc chắn sẽ xảy ra nữa.
Tôi thấy bây giờ mới chỉ 12 giờ đêm, âm khí chưa nặng lắm nên muốn xuống mua chút đồ ăn rồi quay lại.
Khi bước ra khỏi phòng bệnh, toàn bộ khu nhà điều trị nội trú rất yên tĩnh, giờ này hầu như tất cả bệnh nhân đều đã ngủ.
Thông thường, ngoài hành lang sẽ có một hai bệnh nhân hoặc người nhà không ngủ được.
Nhưng tối nay, trong hành lang tôi không thấy có ai, cực kỳ yên tĩnh.
Thấy vậy, tôi cũng không thèm để ý, bệnh viện mặc dù rất tối, nhưng nếu tôi không cố ý khıêυ khí©h đám người này, bình thường sẽ không có chuyện gì lạ xảy ra.
Tôi đi đến thang máy, nhìn bên trong không thấy người nào, trong lòng có chút bất an.
Ông nội lúc trước có nói thà đi thang bộ còn hơn đi thang máy, nhất là ở nơi nhiều âm khí, thang máy dễ xảy ra tai nạn nhất, nếu thật sự xảy ra chuyện, thang máy này chính là quan tài sắt!
Nhưng vì lười đi bộ, nên tôi định bước vào thang máy, lúc này một bác sĩ vội vã chạy đến.
"Khoan..."
Thấy bác sĩ thở hổn hển, tôi hỏi: “Anh vội thế à?”
Trên môi nở một nụ cười, vị bác sĩ đưa tay quệt mồ hôi: “Phù, tôi vừa cấp cứu xong một bệnh nhân nên cũng xong việc rồi!”.
Tôi hỏi anh ta đi tầng nào? Anh ta nói với tôi: "Tầng một."
Tôi nhấn nút tầng tiếp theo, ngay khi cửa thang máy sắp đóng lại, một nữ y tá đột nhiên bước vào.
Tuy nhiên, nữ y tá này đem lại cho tôi cảm giác không tốt, khuôn mặt nhợt nhạt, thậm chí môi cô ấy cũng có màu xanh, trông giống như bị suy dinh dưỡng.
"Cô y tá, cô định đi tầng mấy?" Bác sĩ hỏi.
Nhưng cô y tá không có trả lời, mà quay đầu nhìn chằm chằm vị bác sĩ, cửa thang máy đã đóng lại, lúc này nhiệt độ bên trong đột nhiên giảm xuống.
Vị bác sĩ có vẻ hơi bối rối, tôi nhìn về phía cô y tá, thấy trên người cô ấy phát ra âm khí, quả nhiên không phải con người.
Nhưng thấy cô ấy không có ác ý nên cũng không ra tay.
Bác sĩ chợt rùng mình vì lạnh.
Lúc này thang máy đã đi qua tầng một nhưng không dừng lại mà vẫn đang đi xuống.
Bác sĩ hốt hoảng, vội vàng hỏi: "Không phải. . . Thang máy có vấn đề gì chứ?"
Tôi nhìn vào tầng hiển thị trên nút bấm thang máy thấy nó đang ở tầng hầm thứ ba.
Thật kỳ lạ!
Tầng thấp nhất trên bảng này là tầng hầm thứ hai, vậy tầng hầm thứ ba ở đâu ra?
Tôi quay đầu lại nhìn luồng âm khí chung quanh nữ y tá.
Sau đó, cửa thang máy từ từ mở ra, tôi và bác sĩ cùng nhìn ra ngoài .
"Chết tiệt!"
Đúng lúc này một cánh cửa đập vào mắt chúng tôi.
Có hai chữ “NHÀ XÁC” được viết trên cửa.
Tôi và vị bác sĩ đều kinh hãi, lập tức lùi lại mấy bước, bác sĩ khó tin nói: "Không... không thể nào, tại sao lại có nhà xác ở đây?"
Tôi hỏi anh ta chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Anh ta run run nói, anh ta đã làm việc ở đây hơn mười năm, và chưa bao giờ nghe nói có một nhà xác nào ở tầng hầm thứ ba.
Trong lúc đang nói, cánh cửa nhà xác từ từ mở ra, một luồng khí lạnh ập vào người.
Đột nhiên, một cô gái từ trong đó bước ra, có vẻ cô ta cũng muốn đi vào thang máy!
Lúc này, vị bác sĩ sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, vội vàng đóng cửa thang máy lại.
Cô y tá đi tới, áp sát má bác sĩ hỏi: “Sao anh không cho cô gái đó vào?”
Bác sĩ kinh hãi nói: "Cô không thấy dây ruy băng màu đỏ trên tay cô ta sao?”
"Trong nhà xác của bệnh viện, mỗi thi thể sẽ được buộc một dải ruy băng đỏ trên tay!
Vị bác sĩ đó khẳng định cô gái này đã chết.
Nhưng một người chết làm sao có thể đứng lên và đi thang máy?
Bác sĩ sợ đến mức liên tục thở hổn hển, tôi liền kéo anh ta lại nói: “Đừng sợ, người sợ ma ba phần, nhưng ma sợ người đến bảy phần, anh càng sợ quỷ khí của họ càng lớn!”
"Cái quái gì vậy?" Bác sĩ bối rối hỏi tôi.
Tôi chỉ vào cổ tay nhợt nhạt của cô y tá bên cạnh.
"Tự anh nhìn đi, cô ấy cũng đeo dải ruy băng đỏ mà anh vừa nói!"
Bác sĩ nhìn thấy, lập tức sợ hãi trốn sau lưng tôi, kinh hãi hỏi: "Không phải chúng ta..."
"Đúng rồi!"
Tôi cười nhẹ: "Đi thang máy với người chết!
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Người Mai Táng
- Chương 14: Tầng ba của bệnh viện