Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Mai Táng

Chương 12: Người đàn bà điên

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Mẹ, đừng làm loạn nữa, sẽ không có ai hại mẹ đâu."

Ngay bên cạnh giường bệnh, một cô gái trẻ lo lắng hét lên.

Các bác sĩ và y tá cũng không thể làm gì được người phụ nữ này, một số bác sĩ đã tiến lên dùng sức kéo bà ta xuống nhưng tất cả đều bị bà ta cắn.

"Bệnh nhân này nên đưa đến khoa tâm thần."

"Không biết, là viện trưởng đưa bà ta đến đâu, chúng tôi phải làm theo thôi!”

Lúc này, tôi phát hiện trên sống mũi của người phụ nữ có một đốm nhỏ mọc lên, tuy đốm rất bình thường nhưng vị trí mọc lại không bình thường.

Mây đen che phủ trán, người này bị quỷ ám.

"Cho tôi qua!"

Khi mọi người không biết phải làm sao, tôi chậm rãi đi vào, sau đó dùng hai ngón tay chỉ vào trán bà ta hô to: “thái thượng các lệnh, vượt qua quỷ mị, mau lui lại!”

Tôi vừa nói xong, những người xung quanh nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ.

Trong công việc của tôi, tôi đã quen với cảnh tượng này, vì vậy tôi cũng không quan tâm lắm.

Tuy nhiên, điều mà tôi không thể ngờ tới là người phụ nữ này vẻ mặt hung ác, nhìn tôi chằm chằm, và nói một cách thô bạo: "Mày tự lo việc của mày đi!"

Nói xong, cả người bà ta mềm nhũn nằm trên giường, bác sĩ phát hiện bà ta đã hôn mê.

Xung quanh trở lại yên tĩnh, tôi nheo mắt thầm nghĩ, vừa rồi ác quỷ chưa rời đi mà trốn trong cơ thể người phụ nữ, ước chừng sáng sớm sẽ chui ra ngoài hại người.

"Vị tiên sinh này!"

Cô gái chậm rãi đi đến bên cạnh tôi nói: "Vừa rồi anh đọc gì vậy?"

“Chú trừ tà, mẹ cô bị quỷ ám, cho nên mới phát điên, buổi tối sẽ ra tay hại người."

Nghe tôi nói, cô gái trở nên căng thẳng và lo lắng: "Vậy tôi phải làm sao? Mẹ tôi sẽ không sao chứ?"

"Thân xác của người sống, sao có thể chịu được ma quỷ?, đặc biệt là lệ quỷ”

Tôi lắc đầu bất lực.

"Nghe anh nói vậy, chắc hẳn là đạo sĩ?”

Tôi định giải thích thì bất ngờ cô ấy nắm chặt tay tôi, mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào nói: “Anh phải cứu mẹ tôi!”

Tôi hơi xấu hổ, mặt đỏ lên.

Tôi thầm nghĩ mình không phải là đạo sĩ chuyên trừ tà nên vẫn hơi miễn cưỡng khi đối phó với con quỷ này.

Tuy nhiên, mặc dù tôi nghĩ vậy, nhưng thấy cô ấy khóc rất thảm, tôi lấy khăn giấy đưa cho cô ấy.

"Cảm ơn"

Cô ấy lau nước mắt, lập tức nói: "Khoảng thời gian này mẹ tôi rất kỳ lạ, đêm nào bà cũng đập phá đồ đạc trong nhà, thậm chí còn gϊếŧ chết con mèo mà bà đã nuôi hơn mười năm."

"Nếu tôi không nhầm thì đó là một con mèo đen phải không?"

"Làm sao anh biết?"

"Mèo đen trấn áp tà ma, đương nhiên phải gϊếŧ nó trước.”

Cô gái có lẽ nhìn ra tôi có chút năng lực nên lập tức nói: "đạo sĩ, nếu anh có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ tôi, anh muốn bao nhiêu cũng được!"

Cô ấy lấy trong túi ra một tấm danh thϊếp và đưa cho tôi.

Tôi cầm lấy và lật xem, nhất thời giật mình.

Cô gái trước mặt tôi là Đường Sư Sư, tổng giám đốc của một công ty đã được lên sàn chứng khoán, tuổi trẻ tài cao, hơn nữa còn rất xinh đẹp.

Tôi hơi do dự, bây giờ ông nội đang bị bệnh, thế nào cũng phải tốn tiền.

Nhưng nói thật, đối phó với lệ quỷ tôi không chắc chắn lắm.

Năng lực của tôi cùng lắm chỉ có thể đối phó với quỷ hồn hoặc linh sát, đυ.ng đến lệ sát tôi còn phải đi đường vòng mà tránh, huống chi là lệ quỷ so với lệ sát còn lợi hại hơn.

"Cầu xin anh!"

Đôi mắt đầy nước mắt của Đường Tư Tư nhìn tôi, khiến trái tim tôi bối rối.

Tôi nhìn mẹ cô ấy, sắc mặt tái nhợt, dương khí trong cơ thể đã bị hút sắp cạn, nếu tôi không ra tay, chỉ sợ không sống nổi qua tối nay.

Một mạng người đang bị đe dọa, tôi không thể thấy chết mà không cứu.

"Được rồi, lát nữa cô mua giúp tôi vài thứ!”

Nghe tôi đồng ý, Đường Tư Tư lập tức hào hứng: “Được, anh cho tôi biết anh cần mua gì.”

"Mau giúp tôi một ít bạch cập, nghệ tây, hoa hồng, giấy màu vàng và chu sa, cùng với bút lông trâu."

Đường Tư Tư hơi khó hiểu, hỏi tôi tại sao lại mua những thứ này?

“Viết linh phù”

Quách Lão Can trước đây đã dạy tôi rất nhiều loại linh phù chữa bệnh, phép thuật cơ bản là chữa bệnh bằng giấy, vì đối phó với ma quỷ nên phải dùng giấy vàng để chữa bệnh.

Ngoài ra đối với những con quỷ cường đại, cần phải dùng giấy vàng làm từ gỗ ngàn năm, nhưng nó lại nằm ngoài khả năng của tôi.

Ngay sau đó, Đường Tư Tư đã đi mua những thứ này cho tôi, tôi đem chúng trở về phòng của ông nội và bắt đầu viết phù.

Tất cả dược liệu và chu sa trộn đều, thêm nước, lấy bút lông chấm nhẹ lên giấy vàng.

Quách Lão Can từng nói, khi viết linh phù phải chú ý lực tay, các nét phải gọn gàng và liền mạch.

Tôi hít một hơi thật sâu, bàn tay cầm bút lông nhanh chóng viết lên tờ giấy vàng, nhưng một lúc sau, từng câu phù chú đã được tôi viết ra.

Trước khi mặt trời lặn, tôi đã viết xong tất cả các loại linh phù tôi cần, đêm nay có thể chiến đấu với tên lệ quỷ này.

Tôi cất linh phù, đúng lúc đó, một giọng nói vang lên bên tai.

"Tối nay hay là đừng miễn cưỡng?"

Là giọng nói của Lý Bội Bội, cô ấy lo lắng tôi không phải là đối thủ của lệ quỷ.

Tôi lắc đầu: "Anh không thể thấy chết mà không cứu, hơn nữa anh cũng chưa từng giao đấu với lệ quỷ, cũng không biết năng lực của mình có tiến bộ hay không.”

Thấy tôi đã hạ quyết tâm, Lý Bội Bội không thuyết phục tôi nữa.

Khi màn đêm buông xuống, xung quanh bệnh viên dâng lên một luồng âm khí, trong nháy mắt nó như biến thành cõi âm.

Tôi tháo bông tai ra, đặt ở đầu giường ông nội, để Lý Bội Bội canh giữ cho ông.

Sau đó tôi đi đến phòng bên cạnh, giờ phút này, bên trong phòng bệnh không khí âm u.

Đường Tư Tư vội vàng chạy tới nói: "Mẹ tôi vừa mới tỉnh, nhưng lại nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ..."

Tôi quay đầu lại thấy mẹ của Đường Tư Tư đang đứng bên cửa sổ, đôi mắt đờ đẫn, dường như cơ thể bà không còn chút sức sống nào, giống như đã bị ma quỷ nuốt chửng.

“Ra ngoài, đóng cửa lại!” Tôi thầm nói.

Đường Tư Tư vội vàng đi ra ngoài, đóng cửa lại, nói: "Làm phiền anh."

Đây là lần đầu tiên tôi đối mặt với lệ quỷ, vì vậy tôi rất lo lắng, lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi.

Nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm xuống, giống như kim băng đâm vào xương tủy, đây là âm khí độc nhất vô nhị của lệ quỷ.

Tôi chậm rãi tới gần bà ta, tim đập kịch liệt, hai tay bắt lôi quyết, liên tục chồng lên ba tầng.

Khi tôi đến gần, người phụ nữ chợt quay đầu lại, tôi thấy một khuôn mặt nhợt nhạt đang nở nụ cười quỷ dị.

Đôi mắt bà ta trắng dã, mái tóc rối bời.

Tôi sửng sốt, toát mồ hôi lạnh, nín thở và điều chỉnh lại tinh thần.

Bà ta đi đến trước mặt tôi, mặt sắp dán vào mặt tôi.

Chỉ nghe thấy trong miệng bà ta phát ra một tiếng cười quỷ dị, giống như âm thanh của trẻ con lại hết sức ngoan độc.
« Chương TrướcChương Tiếp »