Con quỷ lột da xé toạc da thịt của nó, bên trong nhô ra nhiều cái đầu, tất cả đều có đôi mắt hung tợn và khuôn mặt vô cùng gớm ghiếc.
Vì lần trước tôi đã thành công đánh lui được một con quỷ lột da, nên bây giờ tôi cũng không còn sợ chúng nữa.
"Trăm lễ huyền chú, bảy dịch hư sung, lửa chuông lửa hoàn, diệt quỷ trừ hung!"
Tôi niệm chú, kết hai tay lại với nhau, lập tức ngọn lửa xanh bao quanh người tôi.
Quỷ lột da hướng tôi tấn công tới, nhưng bị ngọn lửa xanh bao quanh tôi thiêu rụi, nó hét lên chói tai.
Rút kinh nghiệm lần trước, lần này tôi sẽ không để nó chạy thoát, hai tay kết ấn, trong người phát ra ánh sáng vàng như hổ trảo đánh tới.
Con quỷ lột da này vẫn chưa thành quỷ, cho nên nó hoàn toàn không thể chống lại được đòn tấn công của tôi, thân thể của nó bị ném thẳng vào nhà xác.
Tôi bình thản bước vào nhà xác, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến tôi vô cùng sửng sốt.
"Chết tiệt, xảy ra chuyện gì vậy?"
Tôi thấy tất cả những chiếc hộp đựng xác đều bị lôi ra ngoài, hầu hết các xác chết đều bị mổ bụng, nội tạng bên trong đã bị moi sạch.
"Mày đã ăn nó?!"
Sau khi bị tôi làm bị thương, nó dường như hơi sợ tôi và muốn chạy trốn qua cửa sổ.
Nhưng làm sao tôi có thể để nó thoát được? Tôi rút lá bùa màu vàng ra dán lên cửa ra vào và cửa sổ.
“Bùm.”
Con quỷ lột da bị ánh sáng vàng của lá bùa dội ngược trở lại, giờ đây nó đã trở thành ba ba trong vại.
"Ah!"
Nó bất lực phát ra cơn thịnh nộ, rồi lao về phía tôi một cách tuyệt vọng.
“Một chiêu vô ích.”
Tôi trực tiếp rút từ trong túi ra lá bùa màu vàng, cắn ngón tay nặn ra ít máu, nhanh chóng viết lên lá bùa chống tà.
"Thiên địa vô cực, vạn quỷ phục tàng!"
Lá bùa trấn áp lao vào cơ thể của con quỷ, xé nát cơ thể của nó với tốc độ cực nhanh, đốt cháy linh thể hắn bằng ngọn lửa màu xanh.
"Thả tôi ra, tôi biết sai rồi!"
Linh thể của nó không ngừng cầu xin, nhưng khi tôi nhìn thấy những thi thể không nguyên vẹn trong nhà xác, trong lòng tức giận.
"Không thể tha thứ!"
Cứ như vậy, linh thể của nó bị ngọn lửa xanh thiêu đốt, dần dần hóa thành tro bụi, và biến mất trong âm khí lạnh lẽo.
Tôi thở dài, lấy tất cả những lá bùa màu vàng dán trên cửa sổ, quay lại nhìn những xác chết.
Những con quỷ lột da này cải trang thành bác sĩ lẻn vào bệnh viện, hàng đêm chúng bắt đầu ăn nội tạng của người chết để tăng cường âm khí.
Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì chúng cũng sẽ biến thành cự sát (*)
Xem ra tôi đã đoán đúng, bệnh viện này quả thực có vấn đề.
Sau đó, tôi trở lại phòng của ông nội, thấy Lý Bội Bội đang đứng bên cửa sổ, dưới ánh trăng sáng, khuôn mặt trắng xanh của cô ấy càng thêm rõ nét, tôi như bị mê hoặc.
Không thể không nói, khi nhìn nghiêng gương mặt của Lý Bội Bội rất xinh đẹp, mỗi khi nhìn cô ấy, trong lòng tôi không khỏi có chút đau xót.
Nếu cô ấy là người sống thì tốt biết bao.
"Hả? Anh về rồi à?"
Lý Bội Bội bay tới sau lưng tôi, hỏi: “Vừa rồi em cảm giác được tòa nhà đối diện có một luồng âm dương va chạm mạnh mẽ, nhất định là anh đang đánh nhau với bọn quỷ đúng không?
Tôi đeo đôi bông tai lại trên cổ, khẽ gật đầu: “Đúng vậy, bệnh viện này ban đêm sẽ tràn ngập âm khí, giống như quỷ lột da cải trang thành âm soa mà chúng ta thấy hôm nay, vẫn còn rất nhiều quỷ ở trong bệnh viện.”
"Chỉ là..."
Ông nội sẽ ở trong bệnh viện rất lâu, nhưng phong thủy của bệnh viện này lại tà ác, âm thịnh dương suy, theo thời gian bệnh nhân ở đây sẽ không sống được lâu.
"Muốn thay đổi cục diện nơi này, chỉ có thể thay đổi Phong Thủy!"
Sáng hôm sau, thấy bên ngoài đã bớt âm khí nên tôi đi xuống khu y tế.
Chỉ thấy dưới tòa nhà của khu y tế có hai mươi lăm cây tùng xếp thành hàng, mỗi cây chỉ cách nhau ba mét, được sắp xếp ngay ngắn, trông vô cùng khí thế. Xem ra khi xây dựng bệnh viện này cũng đã có cao nhân chỉ điểm.
Nhưng tại sao bây giờ âm khí lại trở nên nặng nề như vậy?
Tôi bắt đầu cảm thấy hơi bối rối.
Tòa nhà y tế được bao quanh bởi những cây tùng, và mỗi hướng có thể được chia thành những điềm báo phong thủy khác nhau.
Phía đông chỉ núi, nơi cây cối tươi tốt, thanh long cố thủ. Phía nam chỉ đường, thẳng đến bốn hướng, có bạch hổ trong núi trấn giữ, Phía tây chỉ mặt trời lặn, chu tước trấn giữ. Đáng tiếc, phía bắc không có gì nổi bật, không thể tập hợp thành pháp trận bảo vệ tứ phương.
Bất quá có ba phương bảo vệ, đủ để trấn áp linh hồn và yêu ma lang thang, nhưng tại sao bây giờ năng lượng âm lại mạnh như vậy?
Tôi đi thêm vài bước nữa thì đến cổng bệnh viện, sau khi đi ra ngoài mới phát hiện trên đường có rất ít người đi bộ.
Địa thế tuy khúc khuỷu nhưng bằng phẳng, chưa nói đến sinh khí không tốt, mà cả những con đường này đối diện nhau, tạo thành trận pháp vạn mũi tên xuyên tim, hướng toàn bộ âm khí trong khu vực về nơi này.
Khó trách lại như vậy!
Tôi lắc đầu và quay trở lại bệnh viện.
Theo phong thủy của bệnh viện này, hầu như không thể thay đổi, chỉ có thể sử dụng một số phương pháp khắc chế nó thôi.
Tôi đem một chậu nước đến phía bắc, tuy nói có thủy có linh nhưng cũng chỉ dùng để chữa bệnh, muốn thay đổi hoàn toàn, với khả năng hiện tại của tôi thì không thể được.
Sau khi làm xong những thứ này, tôi quay lại khoa điều trị nội trú, lúc này tôi gặp Cao Hồng Phi đến bán dịch vụ.
Tôi vẫn cảm thấy một luồng âm khí từ cơ thể hắn, rất nặng nề.
Tuy nhiên, nếu hắn có thể xuất hiện vào ban ngày, chứng tỏ hắn là con người, nhưng đó là do bản mệnh của hắn, ngũ hành xung khắc, khiến cơ thể phát ra âm khí rất nặng.
Hoặc làm việc lâu ngày ở một nơi như nhà tang lễ, cơ thể cũng bị âm khí ảnh hưởng.
"Người anh em, ông nội cậu thế nào?"
Hắn tựa hồ còn nhớ tôi, nhưng lúc này nụ cười trên mặt lại có chút gượng gạo.
Tôi gật đầu: “Cũng tốt”.
"Được rồi, lần sau khi nào cần thì cứ liên hệ với tôi!"
Tôi quay lại phòng của ông nội, thấy bác sĩ và y tá đang kiểm tra sức khỏe cho ông.
“Bác sĩ, ông tôi đỡ hơn chưa?” Tôi hỏi.
Bác sĩ lắc đầu, không khỏi thở dài: "Vẫn như vậy, nếu cứ hôn mê mãi thì không thể dùng thuốc được."
Nghe vậy tôi cũng chạnh lòng, mong ông vượt qua được, dù ông sống thêm vài năm nữa để tôi làm tròn chữ hiếu thì tôi cũng mãn nguyện rồi.
Sau khi bác sĩ rời đi, tôi giúp ông lau người, lại có âm thanh ồn ào ở phòng bên cạnh.
Tôi có chút tò mò, nhớ tới ông lão phòng bên đã qua đời, tại sao còn ồn ào như vậy?
Giúp ông lau người xong, tôi sang phòng bên cạnh để xem chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng mà vừa nhìn thấy tôi đã giật mình.
Có một người phụ nữ trung niên mặc áo bệnh nhân đứng trên giường, vung cái gối xung quanh và la hét.
"Đi đi! Mọi người đi đi."
Người phụ nữ trung niên này cực kỳ bạo lực, hình như cô ấy có vấn đề về thần kinh.