Chương 2: Cây vạn tuế héo

2.

Từ Cảnh hành động với tốc độ tên lửa.

Hắn tổ chức gia yến, lấy danh nghĩa hợp tác dự án mời nhà của chúng ta.

Ngày đó Từ Cảnh chọn trang phục rất lâu, ta thấy hắn lên Zhihu hỏi một câu: “Nam tài chính lần đầu tiên gặp người trong lòng nên mặc cái gì? Gấp!”

Bạn trên mạng không biết hắn gấp thế nào, nhìn thấy câu trả lời là tổng tài hơi có nhiều tiền, liền kiến nghị hắn trực tiếp mặc đồ làm bằng thẻ đen hay nhân dân tệ.

May mắn mỗi bá tổng đều có một vị trợ lý vạn năng lương trăm vạn một năm, kịp thời cứu vớt ông chủ ra khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng.

Đêm đó, Từ Cảnh mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, bên ngoài khoác áo khoác tối màu, còn đeo một cặp mắt kính gọng bạc, tôn lên khí chất vừa thanh lãnh lại văn nhã trên người hắn.

Trước khi đi, hắn lo lắng mà bế ta lên cao: “Mau nói, tôi sẽ không còn là cẩu độc thân.”

Ta: ?

Hắn gục mặt xuống, nhìn ta, đầy mặt chờ mong.

Ta gục tứ chi xuống, nhìn hắn, đầy mặt chế nhạo.

Hắn hít sâu, giống như không có chuyện gì đẩy cửa đi ra.

Ha, thật khiêm tốn nha, Từ tổng.

Thân thể ta như cũ là hệ thống tới gánh, nó mở cho ta quyền hạn được xem livestream trực tiếp.

Ta duyên dáng nằm trong biệt thự của bá tổng xem tiết mục ‘ Bá tổng truy thê’. Tuy rằng mặt của nữ diễn viên chính làm cho ta cực kỳ có cảm giác kỳ quái như đang chơi nhập vai.

Ta đặt cho vở diễn này cái tên ‘Hệ thống mô phỏng tình nhân trong mộng bá tổng NPC’.

Ở thế giới này ta có một vị mami là nữ cường nhân trên thương trường, rất được hoan nghênh, chiếm đất diễn cực cao.

Hệ thống sắm vai ta, cũng chính là Khương Tri Sơ, yên tĩnh như cá vàng.

Từ Cảnh lại càng LoL, hắn căn bản còn không dám nói nhiều thêm một câu với Khương Tri Sơ, nhìn thấy ta hồi hộp đến mức muốn ca vang bài Gee Gee Gee Gee baby baby baby.

Sắp tàn cuộc, hắn cuối cùng cũng mở ra miệng vàng: “Nguyên lai là học muội cùng trường, thật là có duyên. Không bằng thêm cái Wechat?” Ta để ý thấy, lúc hắn đưa điện thoại qua ngón tay dùng sức trắng bệch, thiếu chút nữa ấn vào nút nguồn của điện thoại.

Ngây thơ đáng yêu thật sự!

Hệ thống lại càng sợ hãi, nó một bên dùng cơ thể của ta khách khách khí khí nói chuyện với hắn, một bên thét chói tai với ta: “A a a a a phiền quá à, không phải là hắn thật sự thích ta chứ?”

Nó cấp tốc trang bị đạo cụ kiểm tra độ hảo cảm vừa mới mua được: “ Đang kiểm tra độ hảo cảm …………..”

Đạo cụ đột nhiên phát ra âm thanh luồng điện kỳ quái, tích tích xẹt xẹt rung động một hồi lâu, mới tiếp tục đọc tiếp báo cáo: “Độ hảo cảm trước mặt, âm 100!”

Hệ thống như trút được gánh nặng: “Làm ta sợ muốn chết, còn tốt còn tốt.”

Chúng ta tán gẫu đến hăng say, cũng không chú ý tới Từ Cảnh mặt mày trắng bệch từ lúc nào.

Hắn thậm chí còn chưa có ‘Đồng ý’ kết bạn Wechat, hốt hoảng ấn “Hủy’ thông báo trên màn hình điện thoại.

Từ đó, hắn không còn ôm hoa mỗi khi ra khỏi cửa.