Chương 6: Quy Tắc Quái Dị Ở Phòng Ngủ 404 (5)

“Nói cách khác, thật ra mỗi người chúng ta đều đã dính hơi thở của ‘Hắn’!” Bạch Như tràn đầy sợ hãi: “Có thể phó bản chúng ta tiến vào không phải phó bản cho người mới! Hoặc là nói quy tắc là giả!”

“Sẽ không!” Tiểu Minh và Tề Sanh trăm miệng một lời.

Tề Sanh nhìn về phía Tiểu Minh: “Cậu nói lý do của cậu trước?”

“Ừm.” Tiểu Minh cũng rất có hứng thú nhìn về phía Tề Sanh, nói: “Bởi vì chủ đề Quái Dị phòng ngủ 404 này là phổ biến nhất với người mới, có rất nhiều người mới đều đã bị ném vào nơi này, tuy rằng tôi không biết quy tắc lúc người khác tiến vào, nhưng hẳn là không có thay đổi.”

“Cô thì sao, cô hẳn là không biết tin tức này đi? Vì sao cũng nói sẽ không.” Cậu ta nhìn về phía Tề Sanh.

Tề Sanh không trả lời trước vấn đề này, mà là hỏi ra một nghi hoặc từ trước tới nay khi vào phó bản này: “Cậu nói nhiều như vậy, sẽ không làm chúng ta dính càng nhiều hơi thở của hắn, lần sau tiến vào phó bản đặc biệt khó khăn sao?”

“Mọi người đã tiến vào phó bản phòng ngủ 404, cho nên có thể mở ra toàn bộ tin tức và kiến thức về phòng ngủ 404, sẽ không khiến lần sau tiến vào kịch bản càng khó khăn.”

Lời giải thích của Tiểu Minh nằm trong dự kiến của Tề Sanh, càng quan trọng là, Tiểu Minh không cần phải lừa cô.

“Tôi cảm thấy sẽ không, là bởi vì điều thứ nhất trong quy tắc thông dụng, mọi người còn nhớ rõ là cái gì không?”

Trương Chí: “Thế giới Quái Dị có logic không thể trái, cho dù là “Hắn” cũng không thể phá vỡ! Cho nên hắn không thể bỏ qua phó bản người mới!”

“Đúng!” Tề Sanh tán thưởng liếc mắt một cái nhìn cậu ta, Bạch Như nghe lời, Trương Chí có đầu óc, tiếp theo sẽ tốt hơn rất nhiều.

“Nếu là phó bản người mới, xem tên đoán nghĩa là phó bản người mới tiến vào, quy tắc Quái Dị nói đến cùng chính là trò chơi văn tự, “Hắn” không thể phá vỡ trói buộc của quy tắc mà ném chúng ta vào phó bản khác, vậy quy tắc kia nhất định là sự thật.”

“Thật tốt quá, vậy chúng ta ngoan ngoãn làm theo quy tắc là có thể qua cửa rồi.” Bạch Như vui sướиɠ ôm chúng mừng với Lưu Nguyệt Nha.



Tiểu Minh ý vị không rõ nhìn cô một cái, Tề Sanh hơi hơi lắc lắc đầu với cậu ta.

Có những thứ, không cần phải nói ra hết cho mọi người biết, sẽ chỉ làm lòng người hoảng sợ càng có khả năng bị “Hắn” ô nhiễm.

Nếu quy tắc của phó bản người mới tất nhiên là thật, tất cả người trong phó bản này đều đã dính hơi thở của “Hắn”, chính là vì cho những người thích hợp người tiến vào phó bản cùng nhau, người không dính hơi thở của “Hắn” sẽ không lẫn lộn với bọn họ.

Quy tắc thật sự là cố định, vậy có nghĩa sẽ nâng độ khó ở chỗ khác, ví như......NPC, hoặc là thiết lập quy tắc, lại ví như, không phải giả nhưng là sẽ có quy tắc bị giấu đi.

Vừa rồi Tiểu Minh đã nói, trong phó bản Quái Dị sẽ có NPC tồn tại, vậy nếu mọi người là người thật, NPC tự nhiên cũng không phải không có suy nghĩ mà chỉ là NPC điện tử chỉ biết làm theo thiết lập trong trò chơi.

Không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, quy tắc Quái Dị này nhất định sẽ nâng độ khó ở mảng NPC cho bọn họ.

“Thùng thùng.” Tiếng đập cửa truyền đến, tim mọi người tức khắc kéo lên tới cổ họng.

“Dậy hết đi, đi học nhanh lên.”

Giọng nói quỷ dị khàn khàn làm mọi người cả kinh, Bạch Như sợ tới mức vẫn luôn rúc về phía sau.

Tề Sanh: “Ông là ai?”

“Tôi là giáo viên của các cô cậu, nhanh ra ngoài đi học đi, nếu lại không đi học liền phải bị trừng phạt!”

Đi học, đúng, quy tắc nói phải đi học.

Nhưng mà vì sao ông ta không trực tiếp đẩy cửa tiến vào, chẳng lẽ câu đối hai bên cánh cửa phòng này có tác dụng bảo vệ bọn họ.



Tề Sanh và Tiểu Minh liếc nhau, Tiểu Minh lập tức hiểu có ý gì, tiếp tục hỏi: “Vậy mời thầy vào đi.”

Im lặng..... Im lặng ước chừng mười giây, bên ngoài mới truyền đến giọng nói: “Các cô cậu không mở cửa thì tôi không vào được, nhanh mở cửa đi, đừng tưởng rằng cứ trốn ở bên trong liền an toàn, không ngoan ngoãn đi học thì các người không sống nổi.”

“Mở cửa đi.” Tề Sanh ra lệnh, Viên Kiến Quốc ở cửa mới dám đi mở cửa.

Tuy rằng ông vẫn luôn không nói chuyện, nhưng mà nhìn ra được cô gái này là đùi to, cô gái nói cái gì cũng nghe lời chuẩn không sai.

Cửa mở ra, đập vào mi mắt cũng không phải thứ gì khủng bố quỷ dị, mà là một người vô cùng bình thường.

Vẻ ngoài bình thường, dáng người bình thường, bình thường đến mức ném ở ven đường cũng không nhặt lại nổi.

“Tôi là đạo sư, đừng hỏi tên của tôi, các người không cần biết tên của tôi, đến giờ đi học rồi, ra ngoài đi.”

Mấy người đi ra bên ngoài, lại phát hiện bên ngoài phòng ngủ cũng không phải phòng ngủ, mà là một cái phòng khách không lớn không nhỏ.

Ở giữa để tám cái băng ghế và một cái bàn. Rất rõ ràng, đạo sư cũng không biết trong ký túc xá đã chết bao nhiêu người.

Đạo sư mặt vô biểu tình ra lệnh nói: “Ngồi vào ghế của các người đi.”

Mấy người cũng có kinh nghiệm từ trong nhà, nghiêm túc tìm mã số tương ứng, cũng ngồi xuống theo mã số.

Hoàn toàn không có ai chết, đạo sư có chút kinh ngạc, khóe miệng ông ta gợi lên độ cong quỷ dị: “Xem ra các người đều đã biết ha, lần này người đi ra từ trong phòng đều là người thông minh.”

Ông ta lấy ra một chồng giấy: “Đây là quy tắc khi đi học, hậu quả của việc làm trái thì các người cũng đã biết rồi đấy.”