Editor: Saki | Beta: Mian
An Nghi và Lạc Tiêu bật cười khi nghe điều này.
“Cậu nói thiếu cái này, vậy chúng tôi đây thật đúng là bất lực.”
Lạc Tiêu nói xong mà buồn cười, tiếp theo An Nghi bổ sung một câu, “Nếu cậu nói cậu thiếu bạn trai, thì hai bọn tôi ngược lại có thể giúp cậu suy nghĩ thêm một chút biện pháp.”
Nghe vậy, đầu Mộ Cảnh Nhiên nổi đầy vạch đen.
Cậu ta rõ ràng nói một câu nghiêm túc như vậy, làm thế nào bị biến thành trò đùa của hai cô rồi?
Trầm mặt một lát, Mộ Cảnh Nhiên làm bộ thở dài, “Quên đi, nếu không chuẩn bị, tiểu gia tôi cũng không trách các cậu, chờ đến lát nữa hát bài sinh nhật to hơn một tý cho tôi nghe là được rồi.”
Ba người cười cười nói nói đi đến quán bar, xuống xe, Lạc Tiêu kéo tay An Nghi, nói nhỏ với cô: “Quán bar này là quán mới nổi tiếng trên mạng, nghe nói bên trong có rất nhiều ca sĩ hát giỏi, còn có các anh trai nhỏ”
“Ừm, tớ cũng có nghe nói qua.”
Hai cô gái thì thầm xôn xao, đi theo Mộ Cảnh Nhiên vào phía trong.
Mộ Cảnh Nhiên đã đặt một nhà hàng lớn, ngay đối diện với sân khấu nơi ban nhạc hát, tầm nhìn đặc biệt tốt.
Trời chưa tối nên lúc này quán hầu như không có khách, trông vắng vẻ.
Lúc ba người bọn họ đến chỗ đó, tất cả bạn bè bằng đều đã tới, vừa nhìn thấy An Nghi và Lạc Tiêu liền nói: “Ồ, công tử Mộ còn mang theo hai cô em gái xinh đẹp như vậy sao!”
“Các cậu cút đi, đứng đắn một chút cho tôi.” Mộ Cảnh Nhiên lườm nhóm bạn của cậu, sau đó nói: “Chờ chút, còn có một bạn học của tôi sắp đến, các cậu muốn uống rượu thì gọi trước đi.”
An Nghi nghe vậy, cùng Lạc Tiêu trao đổi ánh mắt bất lực.
Tính cách của Mộ Cảnh Nhiên là như vậy, từ nhỏ đã thích kêu bạn gọi bè, nhưng cả hai cô lại đều không quá thích cùng người lạ tiếp xúc, sẽ có cảm giác không được tự nhiên trong loại tình huống này. Nếu hôm nay không phải là sinh nhật của Mộ Cảnh Nhiên, nhất định sẽ không đến.
Ở cùng một nhóm người không quen biết, cho dù là tán gẫu, đều cảm thấy khó xử. Lạc Tiêu tính tình thẳng thắng, nhẫn nhịn không được nửa ngày, hỏi Mộ Cảnh Nhiên, “Rốt cuộc khi nào thì cậu mới cắt bánh kem vậy? Chúng tôi hát sinh nhật cho cậu xong liền phải trở về, bài tập nhiều lắm.”
“Từ từ, bạn học tôi đang đến.” Mộ Cảnh Nhiên từ trong điện thoại di động ngẩng đầu nói.
Đợi hơn mười phút, cuối cùng bạn học của Mộ Cảnh Nhiên cũng đến, còn có một người An Nghi vừa nhìn thấy đã ngứa mắt khi còn học sơ trung.
“Chào, thì ra An Nghi cũng ở đây à.”
Hàn Thi Lâm khinh thường liếc mắt nhìn, ngồi xuống nói: “Sớm biết biết cậu ấy ở đây, tôi đã không đến.”
Khi An Nghi nghe lời này, vừa định phản bác, Mộ Cảnh Nhiên đã trực tiếp hô to.
“Tiểu gia tôi để cho cậu đến sao? Chẳng lẽ không phải chính cậu mặt dày chủ động đến? Nếu không đợi được thì tránh ra.”
Hàn Thi Lâm nghe vậy liền trợn tròn mắt.
“Mộ Cảnh Nhiên, tốt xấu gì chúng ta cũng học chung một lớp, sao cậu có thể– –”
“Ây da, được rồi được rồi, sinh nhật mà làm gì không vui như thế?”
Bạn cùng bàn của Mộ Cảnh Nhiên là Kinh Khải vội vàng đứng ra hoà giải.
Cậu ta thích Hàn Thi Lâm, hôm nay cậu ta cũng mời Hàn Thi Lâm đến đây, làm sao có thể tưởng tượng được sẽ phát sinh tình huống như vậy.
“A, thật sự cho rằng tôi muốn đến đây à.”
Hàn Thi Lâm cười khinh thường, quay đầu rời đi.
Kinh Khải nhíu mày, trừng mắt nhìn Mộ Cảnh Nhiên, thì thầm: “Cậu biết rõ tôi thích cậu ấy…”
Chưa kịp nói xong, cậu ta đã vội vàng đi ra ngoài đuổi theo.
Lạc Tiêu ở một bên ngồi không xem náo nhiệt, vừa rồi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Hàn Thi Lâm, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Cô nghiêng người nói nhỏ với An Nghi: “Không ngờ Mộ Cảnh Nhiên thật đúng là nghĩa khí, che chở cậu như thế, cậu nhìn xem lời nói ban nãy của Hàn Thi Lâm mà làm cậu ta tức giận đến vậy.”
“Tớ không chấp nhận những gì cậu ta nói.” An Nghi thì thầm nói, có chút bị đè nén: “Không phải là Mộ Cảnh Nhiên không biết tớ và Hàn Thi Lâm có quan hệ không tốt, còn gọi cô ta đến. đây còn không phải là ở không, không có việc gì làm liền muốn đi gây sự sao?”
“Chắc cậu ấy cũng không rõ chuyện này, cậu không nghe nói chính Hàn Thi Lâm da mặt dày đến đây sao.” Lạc Tiêu thay Mộ Cảnh Nhiên giải thích.
An Nghi không nói gì nữa, Mộ Cảnh Nhiên bưng tới cho cô một ly nước trái cây, “Được rồi, bà cô của tôi ơi, đừng nóng giận nữa.”
“Ai tức giận?”
“Này, còn mạnh miệng không chịu thừa nhận sao?” Mộ Cảnh Nhiên cố ý di chuyển cô.
An Nghi cắn ống hút, cúi đầu uống nước trái cây, mặc kệ cậu ta.
Mộ Cảnh Nhiên cười cười, đi tiếp đón bạn bè và bạn học của cậu.
Thời gian trôi qua, lượng khách trong quán dần dần nhiều hơn, trở nên cực kì náo nhiệt, ban nhạc tự do cũng xuất hiện trên sân khấu.
Sau khi ca sĩ chính của ban nhạc bước lên sân khấu, anh ấy nói: “Hôm nay là sinh nhật của công tử Mộ, nên tôi ở đây để hát một bài hát chúc mừng sinh nhật tặng cho cậu ấy.”
Giọng nói của ca sĩ chính vừa dứt, một chiếc bánh kem ba tầng khổng lồ được người phục vụ chậm rãi đẩy lên, ánh đèn toàn bộ hiện trường đều tắt hết, giờ khắc này chỉ còn ánh nến mờ ảo chập chờn.
“Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday…”
Bài hát quen thuộc vang lên, mọi người có mặt đều phụ họa theo.
Mộ Cảnh Nhiên chen đến bên cạnh An Nghi, thấp giọng, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe thấy: “Cậu hát to hơn một tý cho tôi đi.”
Rất nhiều người hát chúc mừng cho cậu, nhưng cậu đều không cảm thấy đặc biệt, bởi vì cậu chỉ muốn nghe cô hát một mình.
An Nghi liếc mắt, thầm nghĩ cô hát cho cậu đã là may rồi, còn đòi hỏi gì nhiều nữa.
Sau bài hát chúc mừng sinh nhật, Mộ Cảnh Nhiên chắp tay lại, ước một điều ước, sau đó một hơi thổi tắt ngọn nến.
“Cậu đã ước gì vậy?” Lạc Tiêu hỏi cậu ta.
Mộ Cảnh Nhiên hơi nâng cằm lên, khóe môi tạo ra một nụ cười thần bí, “Bí mật.”
“Cắt, thật nhàm chán, tôi cũng lười không muốn biết.”
Lạc Tiêu bĩu môi, nhìn về phía An Nghi, đưa ánh mắt chỉ có hai người mới hiểu.
An Nghi lập tức hiểu ý của Lạc Tiêu là nhẹ nhàng “ừm”, chuẩn bị tìm thời điểm thích hợp nói với Mộ Cảnh Nhiên rằng bọn cô đi trước.
Ca sĩ chính trên sân khấu lúc này đã hát một bản ballad, giai điệu nhẹ nhàng khiến thể xác và tâm trí của mọi người thư giãn.
“Cho cậu.”
Mộ Cảnh Nhiên đưa cho An Nghi một miếng bánh, mặt trên có một quả dâu tây nhỏ.
Thấy vậy, Lạc Tiêu cố ý nói đùa, “Cậu mỗi lần đều nghĩ đến An Nghi trước, có phải là có suy nghĩ đặc biệt gì đó đối với cậu ấy không?”
“Tôi đối với cậu mới suy nghĩ đặc biệt về cậu.” Mộ Cảnh Nhiên làm bộ trừng mắt nhìn cô.
An Nghi không tham gia vào trò đùa của họ, xem màn biểu diễn trên sân khấu, dùng thìa nhỏ ăn từng ngụm bánh kem.
Sau khi hát xong, ca sĩ chính cúi đầu chào khán giả, rồi rời đi.
Chưa đầy nửa phút, một chàng trai mảnh khảnh ôm chiếc đàn guitar, sải bước trên sân khấu.
Một tia sáng màu cam ấm áp chiếu xuống và đuổi theo bước chân của cậu, vầng hào quang tràn ra trên người cậu, vạch ra một tia mơ hồ cảm giác.
An Nghi bình tĩnh lại, rốt cục nhìn rõ bộ dáng bên kia, lúc này nhịp tim của cô bắt đầu tăng tốc điên cuồng.
Cô không biết làm thế nào để thể hiện sự kích động của mình, vì vậy cô vô thức kéo cánh tay của Lạc Tiêu.
“Sao vậy?” Lạc Tiêu kinh ngạc nhìn cô.
An Nghi cho cô một ánh mắt kêu cố liếc nhìn lên sân khấu một cái, Lạc Tiêu vừa nhìn liền kinh hô một tiếng: “Con mẹ nó!”
Lúc này, khán giả vỗ tay như sấm, không ít những cô gái hét ầm lên, bởi vậy có thể nhìn ra được người trên đài được hoan nghênh bao nhiêu.
“Bài hát tôi mang đến cho mọi người ngày hôm nay là 《 Anh Nghĩ Rằng 》.”
(*) Bài hát Anh Nghĩ Rằng – bản của Luân Tang, mọi người có thể tìm trên Youtube để nghe nhé.Giọng trầm bổng, khúc dạo nhạc quen thuộc vang lên, đây là một bản tình ca rất kinh điển, nghe sẽ khiến cho người ta buồn khổ.
An Nghi yên lặng nhìn người trên sân khấu, khóe miệng chậm rãi cong lên đến chính mình cũng không nhận ra.
“Anh cứ nghĩ rằng sự dịu dàng của anhCó thể đem đến cho em cả vũ trụ…”Nghe cậu hát câu này, trái tim An Nghi đột nhiên rung động kịch liệt.
Nếu như cậu có thể cho cô toàn bộ vũ trụ thì đã tốt biết mấy.
Giờ phút này trong lòng cô lặng lẽ nghĩ.
“Hả? Người trên sân khấu này là ai vậy? Sao tôi nhìn thấy có chút quen mắt vậy chứ?”
Giọng nói không đúng lúc bên cạnh truyền vào tai của An Nghi, phá vỡ bầu không khí tươi đẹp.
An Nghi cau mày, trừng mắt nhìn Mộ Cảnh Nhiên, nói: “Cậu uống rượu của cậu đi.”
Mộ Cảnh Nhiên không để ý đến cô, cau mày, nháy mắt đã nhận ra, “Đây không phải là Ninh Tinh Hà sao?”
“Thật sao? Là Ninh Tinh Hà à?”
Các bạn học cùng lớp với cậu ta tỏ vẻ kinh ngạc, sôi nổi nhìn sang.
An Nghi không khỏi có chút lo lắng, sợ rằng nếu bọn họ biết Ninh Tinh Hà hát ở chỗ này, sẽ đi lên trường nói lung tung, ảnh hưởng đến cậu.
“Người ta ở đây hát có liên quan cái quái gì đến các cậu không?”
An Nghi không nhịn được mở miệng, thay Ninh Tinh Hà giải vây.
Bắt gặp biểu hiện kích động của cô, Mộ Cảnh Nhiên không khỏi cảm thấy kì lạ.
“Cậu biết cậu ta sao?”
An Nghi há hốc mồm, không biết nên nói cái gì, nhưng không thể nói cho bọn họ biết cậu là con trai của tài xế làm việc ở nhà cô.
Mộ Cảnh Nhiên càng nhìn càng thấy phản ứng của An Nghi kì quái, nếu như có quen biết, thì cứ thẳng thắng thừa nhận, tại sao phải né tránh như vậy?
Không thích hợp.
“Cậu nhìn tôi như vậy làm gì? Tôi biết cậu ấy có gì đáng kinh ngạc sao?” An Nghi bị ánh mắt dò xét của Mộ Cảnh Nhiên đến run rẩy, cố ý giả vờ chấn tĩnh.
Mộ Cảnh Nhiên không nói gì, trực tiếp rời đi.
Lạc Tiêu vội hỏi An Nghi, “Tại sao cậu ta lại bỏ đi?”
An Nghi không để ý trả lời, cô nhanh chóng đuổi theo Mộ Cảnh Nhiên phía trước, đứng bên cạnh giữ chặt cậu ta.
“Tôi đi mời bạn học của tôi hai ly!”
Mộ Cảnh Nhiên không đợi An Nghi hỏi, đã trừng mắt nói.
An Nghi hiểu rõ tính cách của Ninh Tinh Hà, cậu ấy nhất định rất chán ghét những chuyện như này, Mộ Cảnh Nhiên thế mà tùy tiện mời cậu ấy, chẳng phải là làm cậu ấy khó xử sao?
“Cậu với cậu ấy không quen, có gì mà đi mời người ta uống rượu?”
“Tôi với cậu ta cùng chung một lớp, mỗi ngày đều cuối đầu không gặp, ngẩng đầu lên là thấy, sao lại không quen biết? Chẳng lẽ lại không quen cậu ta như cậu?”
Mộ Cảnh Nhiên nhìn thẳng vào mắt An Nghi, lời nói của cậu ta nghe có vẻ rất nhẹ nhàng, nhưng bàn tay đang buông lõng bên hông lại nắm chặt thành nắm đấm.
“Cậu đang nói cái gì vậy.” An Nghi nhíu mày nghi ngờ.
Mộ Cảnh Nhiên cười khẽ, ý bảo cô đừng đi theo, sau đó đi lên trên bục.
Thời điểm cậu ta đi vào hậu trường, Ninh Tinh Hà vừa vặn hát xong một bài hát, hai người đã chạm mặt nhau.
“Hát cũng không tồi!”
Trong lúc nói chuyện, Mộ Cảnh Nhiên một bên móc từ trong một cọc tiền vài trăm tệ đưa tới trước mặt cậu.
“Đây là tiền bo cho cậu.”
Với giọng điệu bố thí, ánh mắt khinh thường nhìn sang cậu, như thể cậu ta là một công tử cao cao tại thượng quý phái.
Ninh Tinh Hà lạnh lùng nhìn hắn, áp suất thấp quanh thân bắt đầu vô hình khuếch tán.
“Ngại ít? Không muốn?”
Mộ Cảnh Nhiên nhướng mày, rút ra thêm mấy tờ, “Lần này đủ chưa?”
Ninh Tinh Hà phớt lờ, lập tức đi thẳng qua cậu ta.
Mộ Cảnh Nhiên, từ nhỏ đến lớn đều sống an nhàn sung sướиɠ quen rồi, lại gặp dạng người không chú ý đến mình này, cảm thấy cơn tức giận của mình đột ngột dâng lên.
Cậu ta đi tới vài bước, chắn trước mặt Ninh Tinh Hà, đem tiền ném đến, cười khẩy nói: “Không phải cậu đến đây vì để kiếm tiền sao? Hiện tại còn ra vẻ thanh cao làm gì?”
Lời nói rơi xuống, một nắm đấm nện thẳng vào mặt Mộ Cảnh Nhiên một cách tàn nhẫn và chính xác.
An Nghi linh cảm sẽ xảy ra chuyện gì đó, kết quả đi tới liền thấy cảnh tượng như vậy, cô vô thức chạy tới, nắm lấy cánh tay Ninh Tinh Hà, kéo cậu ra.
Nhưng Mộ Cảnh Nhiên tiếp đó lại lao tới, đẩy An Nghi một cách quyết liệt sang một bên, rồi vung một quyền vào mặt Ninh Tinh Hà.
Cậu ta cũng không biết tại sao mình tức giận như vậy, vì cái gì nhìn Ninh Tinh Hà lại khó chịu, là bởi vì cậu làm lung lay vị trí giáo thảo[1], còn thanh cao kiêu ngạo như vậy, không để cậu ta vào mắt, hay bởi vì là An Nghi?
[1] Giáo thảo: từ chỉ những bạn nam sinh đẹp trai nhất trong trường mọi người có thể hiểu là hoa khôi phiên bản nam.Ninh Tinh Hà phản ứng rất nhanh, tại thời điểm nắm đấm của Mộ Cảnh Nhiên chuẩn bị đến, cậu đã linh hoạt né tránh.
Cậu không muốn cùng Mộ Cảnh Nhiên đánh nhau, vừa rồi đấm cậu ta một cái kia, đơn giản là vì cậu ta vũ nhục người quá mức, nên bắt buộc cậu phải ra tay.
Một đấm này của Mộ Cảnh Nhiên không đánh trúng, trong lòng càng thêm tức giận, tức đến mức đỏ cả mắt.