Editor: Saki | Beta: Mian
Chu Nhạc San!
Người em họ con của dì mà cô ghét nhất cũng chỉ kém cô hai tuổi, đầu năm lớp chín, lại trưởng thành sớm hơn so với độ tuổi.
Hai người liếc nhau một cái, An Nghi có chút cảnh giác hỏi: “Làm sao em lại tới đây?”
“Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau, tối hôm qua mở tiệc chị cũng không đi. Mẹ em kêu em tới chơi với chị!” Chu Nhạc San vừa nói, vừa muốn bước vào phòng khách.
Nghĩ đến đống quà kia của cô, An Nghi trong lòng thầm nghĩ lần này coi như xong, con chuột kia khẳng định lại muốn trộm đồ của cô đi mất.
Chu Nhạc San tiến vào phòng khách, nhìn thấy những hộp quà kia, cả hai mắt nhất thời tỏa sáng.
“Trời ơi! Nhiều quà như vậy sao?”
Cô ta vội vội vàng vàng chạy tới, nhặt lấy một chiếc hộp định mở ra.
An Nghi cũng không phải là người nhu nhược, lập tức tiến lên kéo cô ta lại, “Đây đều là đồ của chị, em không được động vào nếu như chị không cho phép, dựa vào cái gì mà làm loạn?”
Chu Nhạc San nhíu mày, ngược lại còn lý lẽ hùng hồn, “Sớm muộn gì cũng phải mở ra thôi, em giúp chị mở ra còn làm sao vậy?”
“Như vậy cũng không được.”
Giọng điệu của An Nghi rất kiên quyết, sau đó trực tiếp đuổi người, “Gia sư của chị sẽ sớm tới đây, chị còn phải học bổ túc cả ngày, không có thời gian chơi với em, em đi về đi.”
“Không sao đâu! Chị cứ học đi, em sẽ tự chơi! Dù sao đây cũng là nhà của em.” Chu Nhạc San chưa nói dứt, đã ngồi xuống trên ghế salon.
Mỗi lần An Nghi nói chuyện với cô ta, đều sẽ bị nghẹn một bụng khí.
Làm thế nào lại là nhà của cô ta rồi? Mặt mũi thì sao? Còn muốn hay không?
“Nếu da mặt em dày như vậy, đừng tưởng cứ ở đây ăn vạ, chị đây cũng không thể ép em ra ngoài. Không thành vấn đề, em cứ ngồi ở chỗ này.”
An Nghi nở một nụ cười vô hại, rồi gọi hai người giúp việc vào.
“Làm phiền các chị giúp em đem những món đồ này lên lầu đi.”
Nếu đặt nó ở đây, Chu Nhạc San nhất định sẽ lấy nó, cô không muốn vô duyên vô cớ cho cô ta, hơn nữa cô cũng không phải là một nhà từ thiện.
Chu Nhạc San nghe An Nghi như vậy, con ngươi đảo một vòng, đứng lên nói: “Chị họ, chị xem chị có nhiều đồ tốt như vậy, nếu không thì có thể tùy tiện đưa cho em hai món được không?”
“Sao mỗi lần em đến đây đều muốn lấy quà của chị thế? Gia đình em thiếu tiền như vậy à? Không thế mua cho em?” An Nghi hỏi ngược lại cô, sau đó nói: “Mẹ em kêu em đến đây, hẳn không phải để em xin cơm đó chứ.”
“An Nghi, chị—” Chu Nhạc San trợn to hai mắt tức giận, “Sao chị có thể nói chuyện như vậy! Mẹ em là dì của chị đó!”
An Nghi cười nhỏ một tiếng, không thèm để ý cô, để người hầu nhanh dọn lên lầu.
Chu Nhạc San tức giận đến mức trực tiếp đến gặp An Thành Minh và Hạ Vân Thất để nói chuyện, vừa vặn mới ra khỏi phòng khách đã gặp An Thành Minh, cô ta lập tức đi tới trước mặt ông, vẻ mặt đau khổ, ủy khuất nói: “Chú, chị họ vừa nói mẹ kêu cháu đến đây xin cơm, cháu vừa thấy chị ấy nhiều quà như vậy nên ngưỡng mộ, muốn chị ấy cho cháu hai món, sao chị ấy có thể nói như vậy?”
An Thành Minh nghe thấy điều này, giữa lông mày xuất hiện một nếp nhăn.
“Con bé thật sự nói những lời như vậy sao?”
“Hoàn toàn là sự thật ạ!” Chu Nhạc San lập tức trịnh trọng gật đầu.
Vẻ mặt của An Thành Minh đột nhiên tối lại nghiêm nghị bước vào phòng khách, gọi thẳng tên của An Nghi.
An Nghi nhìn sắc mặt này của bố cô liền biết Chu Nhạc San khẳng định đã đi tố cáo với ông, mỗi lần như thế cô ta đều sẽ tới dùng chiêu này, lần nào cũng hiệu nghiệm, bởi vì đến cuối cùng, bố mẹ cô kiểu gì cũng sẽ buộc cô đem những thứ của mình đưa cho Chu Nhạc San.
“Tại sao gia sư của con còn chưa tới? Con đi gọi điện thoại cho cô ấy đây.”
An Nghi đứng lên, nhanh chóng chuồn ra khỏi phòng khách.
Bây giờ cô khôn ngoan hơn, biết cách tránh xung đột trực diện.
…
Chu Nhạc San ở lại nhà An Nghi cả buổi sáng, đến giữa trưa muốn ăn cơm, còn chạy vào phòng bếp nói với đầu bếp muốn ăn gì, quả thật không coi mình là người ngoài.
Sau khi An Nghi tiễn gia sư đi, cô đến nhà ăn, trên bàn đã bày sẵn cả chục món ăn, trong đó có một số món mà cô đặc biệt ghét ăn nhất.
Chu Nhạc San vừa đi vừa ngâm nga một bài hát, trực tiếp ngồi đối diện với cô.
“Chú nói, em có thể tùy ý chọn lựa những món quà của chị. Em muốn quà nào thì quà đó là của em”.
Ngay khi ngồi xuống, cô ta nhướng mày thách thức với An Nghi.
An Nghi không trả lời cô ta, cúi đầu nghịch điện thoại.
Ngay sau đó An Thành Minh và Hạ Vân Thất bước vào, nhìn thấy bọn họ, Chu Nhạc San liền giả bộ ra vẻ ngoan ngoãn dịu dàng, gọi họ một tiếng ngọt ngào.
An Nghi nghe giọng nói nhỏ nhẹ giả vờ của cô ta, cô cảm thấy mình sắp buồn nôn đến mức ăn cơm không vào.
“San San, cháu ăn nhiều vào, đừng khách sáo, cứ coi đây là nhà của mình.” Hạ Vân Thất ngồi xuống, chào hỏi một tiếng.
An Nghi âm thầm cười lạnh, lẩm bẩm nói: “Mẹ không nói, nó cũng cho rằng như vậy rồi.”
Hạ Vân Thất chần chờ vài giây, “…Đứa nhỏ này nói cái gì đó? Mau ăn đi.”
Bữa cơm này An Nghi thật sự rất buồn bực, bởi vì Chu Nhạc San bên kia một mực lải nhải nói chuyện.
Đợi đến lúc sau khi ăn xong, cô ta nói muốn đi vòng vòng ở vườn hoa phía sau, An Nghi nghe xong, đáp lại “Chị sẽ đi cùng em.”
Hai người cùng nhau đi đến vườn hoa, An Nghi nhịn không được nhìn xung quanh căn nhà phía sau.
Mà Chu Nhạc San lúc này vậy mà lại hỏi: “Chị họ, chị lên lớp 11 rồi, còn chưa yêu đương gì à?”
Nghe xong vấn đề như vậy, An Nghi liền chột dạ.
“Đương nhiên là không có, em hỏi cái này làm gì?”
“Có thật hay không, hay là không có ai theo đuổi chị?” Chu Nhạc San không trả lời mà hỏi tiếp, mặt mũi hiện đầy dấu chẩm hỏi.
An Nghi lần này không nói lời nào, đi tới ngồi xích đu phía trước, nhẹ nhàng đung đưa.
Nương theo nhịp điệu lắc lư của chiếc xích đu, bỗng một tiếng đàn guitar du dương truyền vào tai cô.
Vừa nghe thấy âm thanh của bản nhạc này, trái tim nhỏ bé của An Nghi bắt đầu nhanh lên một cách hưng phấn.
Cái này chắc là Ninh Tinh Hà đang chơi guitar phải không?
“Hở?”
Chu Nhạc San tự hỏi: “Làm sao có người đánh đàn guitar!”
“Em có thể đừng quá xen vào việc của người khác? Nếu không có việc gì thì em có thể về nhà?”
An Nghi bị Chu Nhạc San lơ đi, bởi vì cô ta trực tiếp dựa theo tiếng đàn guitar này đi tìm người.
Nhìn thấy cô ta đi về hướng ngôi nhà nhỏ kiểu phương Tây, An Nghi cảm thấy chột dạ, vội vàng đi theo, sau đó đã thấy Chu Nhạc San đi tới một bên cửa sổ.
Cô gái này mặc kệ làm việc gì đều không mang chút ý tứ, tính tò mò cũng đặc biệt nặng, vừa dừng lại liền giơ tay lên gõ gõ mặt kính thủy tinh.
Tiếng đàn bên trong đột ngột dừng lại, An Nghĩ lo lắng đến mức tim nhảy ra khỏi cổ họng, cô vội vàng tiến tới nắm lấy cánh tay của Chu Nhạc San.
“Cùng chị trở về.”
Ngay khi cô vừa nói xong, cánh cửa sổ đang đóng lại bỗng nhiên mở ra, một khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc hiện ra trước mắt.
Chu Nhạc San nhìn thấy gương mặt này thì phản ứng lên rất khoa trương, cả người hít sâu một hơi.
Thật là đẹp trai!
“Các cậu có việc gì?” Khuôn mặt Ninh Tinh Hà không chút thay đổi nhìn các cô, bộ dạng giống như bị quấy rầy khó chịu.
“Không có gì đâu.”
An Nghi vội lắc đầu, ánh mặt mặt trời chiếu lên người cô, liếc mắt ra hiệu Chu Nhạc San một cái, bảo cô ta đi mau.
Tuy nhiên, Chu Nhạc San chỉ lo say mê soái ca trước mắt, căn bản không để ý lời cô nói.
Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể gọi tên cô ta, “Chu Nhạc San, em có đi không?”
Kết quả là cô ta vẫn không nghe thấy, thay vào đó, lấy điện thoại di động từ trong túi ra và nói: “Chúng ta thêm WeChat đi, tớ cũng thích chơi guitar.”
Nghe vậy, An Nghi khóe miệng giật giật không nói nên lời.
Bản lĩnh nói dối của người này thực sự là đỉnh cao, cô ta ngoài tính tự mãn, nào có năng khiếu cái gì.
Ninh Tinh Hà không hề nói gì, chỉ trực tiếp đem cửa sổ đóng lại.
Chu Nhạc San kinh ngạc trợn to hai mắt, động tác cầm điện thoại cứ như vậy cứng người tại chỗ.
Thấy được cô ta nếm mùi thất bại, An Nghi rất không tử tế cười nhạo một tiếng.
Một lúc lâu sau, Chu Nhạc San mới định thần lại, bất mãn hét lên với An Nghi: “Cái người này là ai vậy? Tại sao lại không lễ độ như thế?”
“Đối với loại người như em, không cần lễ phép.”
An Nghi ném những lời này, vui sướиɠ ngân nga bài hát rời đi.
…
Hôm sau, An Nghi đến trường sớm, tiến vào lớp học liền lấy sách giáo khoa ra, bắt đầu học thuộc lòng.
Nhà của Đồng Khả Tinh sống ở gần đó, hết sức ngạc nhiên khi thấy An Nghi so với cô vậy mà còn đến sớm hơn.
“Cậu gần đây đúng là ngày càng kỳ lạ.”
An Nghi nhướng mày cười, không nói gì.
Lát sau giáo viên chủ nhiệm di vào lớp, viết lên bảng đen những nội dung cần thiết của bài học cho ngày hôm nay, tiếp đó chắp tay sau lưng, đi vòng quanh khảo sát toàn bộ lớp học.
Thời điểm đi ngang qua An Nghi, nói, “Cố gắng thật tốt, đừng lãng phí sự thông minh của em.”
An Nghi ngượng ngùng cười cười, gật đầu nhẹ.
Giữa trưa tan học, An Nghi đi tìm Lạc Tiêu cùng nhau ăn cơm như thường lệ, không nghĩ tới Mộ Cảnh Nhiên cũng đến
“Cậu làm gì vậy? Có việc gì à?”
“Hôm nay là sinh nhật của tiểu gia tôi, không phải cậu quên đấy chứ?” Mộ Cảnh Nhiên nheo mắt chất vấn cô.
Trái tim An Nghi đập ‘lộp bộp’, cô thật sự đúng là đã quên…
Lúc này Lạc Tiêu bước ra khỏi lớp, Mộ Cảnh Nhiên liếc cô một cái, mở miệng nói: “Buổi chiều tan học, hai người các cậu cùng tiểu gia tôi đến quán bar, tổ chức sinh nhật cho tôi.”
“Chúng tớ còn vẫn nhỏ, không thể đến những loại địa phương kia như quán bar được.” Lạc Tiêu không chút suy nghĩ mở miệng cự tuyệt.
“Tôi không đặt cái loại quán bar hỗn tạp đó, môi trường rất tốt, các cậu đến đó sẽ biết, tôi còn có thể hại các cậu sao?”
Mộ Cảnh Nhiên đến đây chính là để đặc biệt nói việc này, nói xong không cho bọn họ cơ hội từ chối nữa, đã vẫy tay nói, “Sau khi tan học, đợi tôi ở cổng trường.”
An Nghi thấy Mộ Cảnh Nhiên đi xa, hỏi Lạc Tiêu, “Cậu đã chuẩn bị quà gì cho cậu ta chưa?”
“Cậu ta cái gì cũng không thiếu, vậy cậu còn chuẩn bị gì nữa? Lãng phí tiền kia làm gì.”
Nghe nói Lạc Tiêu không có chuẩn bị, An Nghi yên tâm, kiểu này nếu xấu hổ thì đều là cả hai người cùng xấu hổ.
…
Sau khi tan học, An Nghi gửi một tin nhắn cho Hạ Vân Thất một tin nhắn ngắn, nói rằng tối nay muốn đi sinh nhật của Mộ Cảnh Nhiên.
Quan hệ giữa hai gia đình rất tốt, hơn nữa Mộ Cảnh Nhiên cũng được Hạ Vân Thất coi như là nhìn xem từ nhỏ lớn lên, cho nên không ngăn cản cô, chỉ dặn dò cô đừng chơi quá khuya, hãy về nhà sớm.
Sau khi được sự đồng ý của phụ huynh, An Nghi yên tâm đến cổng trường cùng Lạc Tiêu đợi Mộ Cảnh Nhiên.
Không bao lâu, Mộ Cảnh Nhiên lái một chiếc xe thể thao màu đen đi tới, xe chạy đến cổng trường thì dừng lại, nháy mắt thu hút vô số ánh mắt xung quanh.
An Nghi và Lạc Tiêu liếc nhau, cả hai đều có cảm giác không muốn lên xe.
Thấy họ đứng im một chỗ bất động, Mộ Cảnh Nhiên hạ cửa kính xe xuống, chớp chớp bóng đèn điện, ý bảo hai cô gái nhanh lên chút.
“Cậu thật đúng là khoe khoang không ít nha! Lại nói, lấy chiếc xe này từ đâu ra?”
Lạc Tiêu ngồi phía sau xe, cô than thở không nói nên lời.
“Đây là quà sinh nhật của bố tôi. Cậu thấy xe soái không? Ferrari.”
“Không cần cậu nói tớ cũng biết”
Mộ Cảnh Nhiên nhếch môi, xuyên qua kính chiếu hình nhìn An Nghi, khẽ cong môi.
“Hai cậu đã chuẩn bị quà sinh nhật gì cho tôi chưa?”
Cậu ta hỏi, nhưng đôi mắt đang nhìn thẳng vào An Nghi từ trong gương.
Dù sao thì cả hai đều không có sự chuẩn bị trước nên cả hai đều trả lời một cách thản nhiên, hùng hồn.
Lạc Tiêu: “Đểu là bạn bè nhiều năm như vậy, có quà hay không thì cũng được, nhiều xa lạ lắm!”
An Nghi: “Chính là, chúng ta quan hệ tốt như vậy, có thể lấy một món quà đơn giản để thể hiện sao? Tấm lòng mới là quan trọng nhất.”
Khi Mộ Cảnh Nhiên nghe những gì họ nói, thực sự vừa rất buồn cười lại đáng giận.
“Tấm lòng của cậu chẳng lẽ chỉ dùng bằng miệng nói một chút à? Một câu chúc cậu sinh nhật vui vẻ là xong rồi?”
“Không phải đâu? Cậu cái gì cũng không thiếu.” An Nghi thuận miệng đáp.
“Ai nói tôi không thiếu?”
“Vậy cậu ngược lại nói một chút là cậu thiếu cái gì?”
“Tôi thiếu bạn gái.”
Mộ Cảnh Nhiên nhẹ giọng nói, cố ý dùng giọng điệu cà lơ phất phơ, nhưng thực tế trong lòng đã khẩn trương đến mức lực đạo cầm vô lăng đều tăng lên.