Editor: Lilidana | Beta: Mian
“Tớ cũng nghe bố tớ nói, Mộ Cảnh Nhiên bị bố cậu ta cởϊ qυầи đánh, hahaha…Nghĩ đến cảnh tượng ấy là tớ không nhịn được cười.”
“Chẹp, vậy cậu ta cũng thật đáng thương.” Đồng Khả Tinh gật đầu biểu thị đồng ý.
“Đợi sau này nhìn Mộ Cảnh Nhiên thử xem, đáng xấu hổ biết bao. Cậu ta thì ở trường ăn chơi trác táng, mà trước mặt bố lại thật thà như con cừu nhỏ.”
Mối quan hệ giữa nhà Lạc Tiêu và Mộ Cảnh Nhiên cực kì tốt, vì thế cô rất hiểu rõ sự tình, do đó dễ dàng tận lực bóc trần cậu ta.
“Nếu không phải bởi vì cậu ta gian lận nên bị giam lỏng ở nhà, đoán chừng hôm nay cũng đã tới tham gia hoạt động này.” Lạc Tiêu bỗng nhiên lại cảm khái một câu.
An Nghi không nghe nhiều, cúi đầu nhìn điện thoại.
Cô nhịn không được nhắn tin cho Ninh Tinh Hà, hỏi cậu tại sao lại đi mất rồi
Kết quả Ninh Tinh Hà trả lời cô —–
【Tớ sợ đi theo cậu, khiến cậu chơi không thoải mái.】
Thấy cậu trả lời, An Nghi khẽ cắn môi dưới, lúc cô đang nghĩ nên trả lời cậu ấy như thế nào, Lạc Tiêu đột nhiên thò đầu qua.
“Nhìn cái gì mà cười tươi như hoa vậy?”
An Nghi vô thức che điện thoại của mình, “Cậu đừng nhìn.”
Lạc Tiêu bĩu môi, “Rồi rồi rồi, tớ không nhìn, không nhìn.”
An Nghi nhanh chóng gửi một icon cho Ninh Tinh Hà, sau đó đứng dậy.
“Chúng ta tiếp tục đi tới phía trước đi.”
Lạc Tiêu và Đồng Khả Tinh đều đứng dậy, cả ba cô nàng tiếp túc xuất phát về hướng phía trước.
Rất nhanh, đã đến trưa, rất nhiều bạn học đều đã tìm nơi nghỉ ngơi ăn trưa.
Lạc Tiêu chuẩn bị rất đầy đủ, hoàn toàn xem hoạt động du xuân hôm nay thành dã ngoại, còn mang một chiếc khăn caro lớn màu đỏ, trải nó trên bãi cỏ, sau đó ba bọn họ đem phần đồ ăn của bản thân đặt lên bày biện.
“Khoảnh khắc này thực sự quá an nhàn, tớ nhất định phải chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè.”
Lạc Tiêu nói xong lấy điện thoại ra, Đồng Khả Tinh vội vàng phụ họa nói: “Tớ cũng phải chụp”
Hai cô nàng ở bên kia chụp ảnh, An Nghi lại một lòng nhớ Ninh Tinh Hà, cũng không biết cậu ấy mang theo thứ gì để ăn, có no bụng hay không.
Đang lúc lo lắng cho cậu, điện thoại của An Nghi đột nhiên vang lên, cô thấy Ninh Tinh Hà gọi đến.
“Cậu chia sẻ vị trí cho tớ.”
“Ừm”
Cô lập tức hiểu ý cậu là gì, không hỏi nhiều.
An Nghi tắt điện thoại, liền chia sẻ định vị.
“Ninh Tinh Hà muốn qua đây à?” Lạc Tiêu hỏi một câu.
“Làm sao đột xuất thông minh vậy?”
Lạc Tiêu: “Vậy xem ra chúng tớ không thể ở chỗ này làm bóng đèn được rồi.”
“Không được, hai người các cậu nhất định phải ở lại chỗ này giúp tớ, nhỡ bị người khác nhìn thấy hai đứa tớ đơn độc cùng một chỗ, lại hiểu lầm yêu sớm.”
“Hai cậu cũng không khác yêu sớm là bao, chỉ cách có một bước nữa thôi”
Lời này của Lạc Tiêu khiến Đồng Khả Tinh bật cười, cô ấy rất dễ cười, càng cười càng không dừng được, cuối cùng gục xuống bãi cỏ.
“Đừng cười, Ninh Tinh Hà tới.”
Trong mắt Lạc Tiêu thoáng lên một tia sáng, giật giật cánh tay Đồng Khả Tinh.
Đồng Khả Tinh vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, liếc nhìn phản ứng của An Nghi, phát hiện vẻ mặt của cô đột nhiên trở nên ngượng ngùng.
“Sao cậu đến đây nhanh thế?”
Sau khi Ninh Tinh Hà đến gần, An Nghi đứng dậy hỏi cậu.
“Vốn dĩ không xa” Ninh Tinh Hà nhàn nhạt trả lời câu, liếc nhìn những đồ ăn vặt đó, giống như là tự lẩm bẩm nói: “Cậu mang nhiều đồ ăn vậy.”
“Đây đều là ba người chúng tớ đem tới, cậu ngồi xuống ăn chút gì cùng chúng tớ đi?”
“Tớ đem cơm.”
Ninh Tinh Hà nói xong câu này, cậu lấy balo từ vai xuống, sau đó kéo khóa, lấy ra một hộp cơm, biểu cảm có hơi không tự nhiên, nói “Cái này cho cậu, có lẽ dinh dưỡng hơn đồ ăn vặt.”
Sau khi đưa cho cô, cậu cũng không ở lại thêm, rồi rời đi.
Chờ Ninh Tinh Hà đi xa, Lạc Tiêu và Đồng Khả Tinh hai người la lên:
“Ôi, còn đặc biệt làm cho cậu cơm trưa tình yêu sao? Đúng là thương cậu.”
“Hâm mộ quá đi, tớ cảm thấy mình sắp biến thành trái chanh thành tinh (*) mất rồi.”
(*) “Chanh tinh” là một từ thông dụng trên internet, dùng để chỉ những người ghen tị với người khác. Hiện nay, “chanh tinh” chủ yếu được sử dụng để thể hiện sự ghen tị mang tính tự châm biếm, trào phúng bản thân của một người nào đó đối với ngoại hình và nội tâm, đời sống vật chất và đời sống tình cảm của người khác. “Chanh tinh” nghĩa đen chính là “chanh thành tinh”. Chanh có vị chua, giống với cảm giác “chua chát” khi bạn ghen tị với người khác.
Đồng Khả Tinh nâng cằm lên, mặt mũi tràn đầy hâm mộ nhìn An Nghi.
Ai nói con trai lạnh lùng không dịu dàng quan tâm? Đó là bởi vì người ta đã đem tất cả những gì tốt đều dành cho người họ thích.
An Nghi mở cơm hộp ra, nhìn thấy bên trong có một phần Sandwich, một cái trứng rán, một phần tôm bóc vỏ xào rau, cùng một ít trái cây.
Nhìn những món ăn phong phú hấp dẫn, cô liền cảm thấy bái phục với tài nấu ăn của cậu.
Trong lòng cô không khỏi nghi vấn: Đây là cậu ấy tự làm sao?
“Chậc chậc chậc, người có bạn trai đúng là khác với chúng ta.”
Lạc Tiêu sau khi thấy, lắc đầu cảm thán, im lặng nhét cho mình một miếng thịt bò viên, mùi vị không khác cơm chó là bao.
An Nghi rất ngại ngùng, khách khí hỏi bọn họ một câu, “Các cậu muốn ăn sao?”
Đầu hai người lắc còn nhanh hơn trống, đùa chứ, chả lẽ họ không biết điều đến thế ư?
“Vậy tớ ăn.”
An Nghi ngượng ngùng cười, bắt đầu ăn.
Lạc Tiểu mở gói khoai tây chiên, một bên nhai “rộp rộp”, còn vừa khuyên An Nghi nhất định phải biết quý trọng Ninh Tinh Hà, dù sao trong xã hội phát triển nhanh, con trai tốt như cậu ấy không nhiều.
An Nghi nghe rất nghiêm túc, lẳng lặng khắc ghi trong lòng.
…
Sau bữa trưa, ba cô gái tiến vào trong.
An Nghi ăn rất no bụng, cảm giác bụng của mình căng phồng lên rất nhiều.
Hết cách rồi, sức ăn của cô không lớn, nhưng sợ lãng phí tâm ý của Ninh Tinh Hà, cho nên dù đã no, cũng cố mà ăn cho hết.
Phía trước đều là đường lên núi, bậc thang rất dốc, không dễ đi lắm, An Nghi cẩn thận nhắc nhở Lạc Tiêu và Đồng Khả Tinh, để các cô tuyệt đối đừng bước hụt bậc thang, ai ngờ chính cô lại không cẩn thận bị trật chân.
An Nghi đau đến mức hít một hơi sâu, Lạc Tiêu phản ứng rất nhanh, vội vàng đỡ lấy cô.
“Cậu không sao chứ?”
“Không sao đâu” An Nghi lắc đầu, nhìn về phía trước, “Hình như tớ không đi được nữa.”
“Cậu thử động đậy bên dưới đi, xem có đau hay không?” Đồng Khả Tinh bên cạnh lo lắng nói.
An Nghi cố gắng di chuyển, kết quả cảm giác được từ mắt cá chân truyền đến sự đau đớn cho toàn thân.
“Không biết ở đây có phòng khám hay gì không nhỉ, nếu không tớ gọi điện thoại hỏi thầy cô?” Đồng Khả Tinh nói xong, lấy điện thoại ra.
An Nghi không muốn làm ầm ĩ, nói: “Các cậu đỡ tớ tìm một chỗ nào đó nghỉ chân tý, không sao đâu mà.”
“Nói cái gì đó? Cậu tin hay không mười phút sau mắt cá chân cậu chắc chắn sưng thành củ cải luôn đấy?”
Lạc Tiêu cau mày, suy tư một hồi nói: “Hiện tại cách tốt nhất chính là tìm người cõng cậu xuống núi, tốt nhất có thể ra ngoài cái công viên này…”
“Cậu nói thẳng tìm Ninh Tinh Hà chẳng phải được rồi sao?” Đồng Khả Tinh ngắt lời nói, sau đó nhìn về phía An Nghi, “Cậu nhanh gọi điện cho cậu ấy đi.”
An Nghi quả thực dở khóc dở cười, “Chúng ta đi đã hơn nửa ngày mới đến nơi đây, mấy cậu để Ninh Tinh Hà cõng tớ đi ra, vậy chẳng phải là muốn mạng của cậu ấy à?”
“Tớ đây không phải muốn cho cậu ta một cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?” Lạc Tiêu nhún vai, “Không thì cậu nói làm sao bây giờ?”
“Tớ tự mình xuống, chỉ là hơi phiền hai cậu rồi”
Lạc Tiểu cảm thấy, sau này An Nghi thật sự yêu đương với Ninh Tinh Hà, chắc chắn là kiểu cực kì ngoan ngoãn nghe lời, trừ khi trời sập xuống, nếu không chuyện gì cũng sẽ không muốn phiền phức đến cậu ấy.
Cô không biết làm như vậy cuối cùng có được hay không, cô chỉ muốn chị em tốt của mình có thể hạnh phúc.
An Nghi không muốn làm phiền Ninh Tinh Hà, không ngờ hết lần này đến lần khác, trên đường về lại bắt gặp cậu.
Cô hơi kinh ngạc, bởi vì cứ tưởng rằng cậu đi trước cô.
Nhìn thấy An Nghi đang được Lạc Tiêu và Đồng Khả Tinh đỡ lấy, ánh mắt Ninh Tinh Hà trong một khoảnh khắc hiện lên tia lo lắng bối rối.
“Cậu làm sao đấy?”
“Cậu ấy trật chân, khá là nghiêm trọng, vừa khéo gặp cậu, cậu cõng An Nghi xuống đi.”
“Lạc Tiêu.”
An Nghi nhíu mày nhìn cô, xung quanh có nhiều bạn học nhìn như vậy, lỡ như truyền ra lời đồn không tốt, bọn họ không muốn bị mời phụ huynh.
Ninh Tinh Hà do dự mấy giây, dường như cũng cảm thấy cõng đi trước nhiều người thế này cũng không ổn, nhưng bây giờ chuyện quá khẩn cấp, cậu không lo được nhiều như vậy.
“Để tớ xem ở đây có phòng khám bệnh không.”
Ninh Tinh Hà tìm kiếm trên bản đồ một lát, bình thường rất nhiều nơi vì phòng ngừa thân thể du khách xảy ra tình trạng khẩn cấp, nên chắc chắn sẽ có.
Sau khi tìm thấy, Ninh Tinh Hà không nói một lời lấy balo của mình đặt xuống xuống, ngồi xổm xuống trước mặt An Nghi, bảo cô đi lên.
An Nghi nhìn bóng lưng rộng lớn của cậu, có chút do dự.
Lạc Tiêu đẩy cô một cái, “Lên đi! Cậu còn chần chừ cái gì?”
Ninh Tinh Hà quay đầu nhìn An Nghi, cũng đang gấp rút thúc dục cô mau lên.
An Nghi đỏ mặt úp trên lưng của cậu, lần thứ nhất khoảng cách gần như vậy ngửi thấy mùi trên người cậu, cảm giác trái tim đang đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra từ ngực.
“Cầm cặp giùm tớ.”
Sau khi đưa cho An Nghi, hai tay Ninh Tinh Hà giữ lấy đầu gối An Nghi, vững vàng nâng cô lên, không phí chút sức lực nào.
Lạc Tiêu thấy cảnh này, cho Đồng Khả Tinh một cái nhìn ý vị thâm trường (*).
(*) Ý vị thâm trường: ý vị sâu xa, ánh mắt có nhiều ý tứ, thường có ý chỉ ánh mắt người nhìn có chút ý trêu chọc.
Thể chất này được nha!
Ninh Tinh Hà cõng cô lên liền lập tức xuống núi, An Nghi thấy cậu bước chân vô cùng nhanh chóng, như mình ở trên người cậu không hề có trọng lượng.
Trên đường bạn học đều hiếu kỳ đánh giá bọn họ, Ninh Tinh Hà mặc dù không thèm để ý ánh mắt của người khác, nhưng cậu biết An Nghi khẳng định là không hề giống như cậu.
“Sợ bị người khác nhìn thì che mặt lại.”
Nghe những gì cậu nói, An Nghi yên lặng tăng thêm vài phần ôm chặt cổ cậu.
“Tớ không sợ.”
Ninh Tinh Hà cảm giác hơi thở ấm áp của cô phả trên cổ của mình, vành tai lặng lẽ đỏ.
Phòng y tế trong khu thắng cảnh không gần, Ninh Tinh Hà cõng An Nghi trên lưng đi hai mươi phút mới đến.
An Nghi ghé vào trên lưng của cậu, có thể nhìn thấy rõ ràng gò má của cậu và cổ đều có mồ hôi.
Có mấy lần cô mở miệng muốn cậu thả cô xuống, đều bị cậu kiên định từ chối.
An Nghi thật không nghĩ tới, cậu ấy sẽ có nhiều sức lực như thế, vậy mà có thể cõng cô một khoảng lâu đều không kêu can dừng lại để nghỉ một chút.
Đến phòng y tế, khi cậu buông cô ra, An Nghi trông thấy mặt mũi Ninh Tinh Hà tràn đầu lấm tấm mồ hôi.
Nội tâm cô có chút băn khoăn, nhưng tất nhiên cô càng cảm động hơn, và cảm giác nhận định về cậu càng sâu đậm hơn trong lòng cô.
Người khác vĩnh viễn không biết, cậu đối với cô tốt đến nhường nào.
Bác sĩ đi tới, nhìn thấy Ninh Tinh Hà chảy nhiều mồ hôi như vậy, tranh thủ thời gian rút mấy tờ khăn giấy đưa cho An Nghi, “Nhanh cho bạn trai cháu lau mồ hôi, trông cậu ấy mệt chưa kìa.”
An Nghi ngượng ngập le lưỡi, đối mặt với lời nói của bác sĩ, không có gan giải thích cái gì.
Ninh Tinh Hà đưa tay ra: “Tớ tự làm, để bác sĩ xem chân cậu có sao không.”
Kết quả An Nghi tránh né bàn tay của cậu, trực tiếp lau mặt.
Cảm nhận được động tác dịu dàng của cô, cả người cậu khẽ giật mình.
Cô gái nhỏ đứng trước mặt cậu thấp hơn mười mấy centimet, cho nên từ góc độ của cậu chỉ có thể nhìn thấy hàng mi cô đang rũ xuống, vừa dài vừa cong vểnh, mười phần dày đặc.
Nhìn thấy cô đáng yêu như vậy, yết hầu của cậu bất giác chuyển động.
An Nghi chăm chú lau mồ hôi cho Ninh Tinh Hà, không để ý bàn tay buông thõng bên người đang nắm chặt thành nắm đấm, giống như đang kiềm chế thứ gì đó.
“Ôi, tuổi trẻ đúng chính là dính nhau như sam, chỉ lau mồ hôi thôi còn muốn lâu đến cỡ nào?”
Bác sĩ một mực đứng bên cạnh nhìn xem, đột nhiên nói đùa một câu
An Y đỏ mặt, theo phản xạ thu tay lại, chắp tay sau lưng.
Bác sĩ mập mờ cười, để An Nghi ngồi trên ghế, tự tay xắn quần lên.
Ninh Tinh Hà thấy mắt cá chân cô sưng đỏ thành một mảnh, có chút đau lòng nhíu mày.
Bác sĩ nhìn mắt cá chân của An Nghi, phát hiện hoàn toàn đã sưng đến lợi hại, liền dán thuốc cao cho cô, căn dặn cô tốt nhất không được đi dưới đất, nếu không vết thương sẽ càng nặng hơn, trong vòng một tuần đến không được đi lại.
An Nghi gật đầu nhớ kỹ, sau đó cô cười với Ninh Tinh Hà nãy giờ vẫn căng thẳng, “Cậu xem, bác sĩ đã nói không có việc gì.”
Ninh Tinh Hà vẫn là có chút không yên lòng, lại nhìn bác sĩ xác nhận một lần, “Cậu ấy thật không cần phải vào bệnh viện chụp X quang kiểm tra một chút ạ?”
“Khu thắng cảnh này nhiều du khách lui tới, rất nhiều người đều sẽ trật chân đều đến chỗ bác khám, chẳng lẽ cháu cảm thấy bác không có kinh nghiệm bằng cháu?”
Ninh Tinh Hà lúng túng giật môi, không biết nên nói cái gì.
An Nghi vội vàng thay cậu hoà giải, “Bác sĩ, cậu ấy cũng chỉ bởi quan tâm quá nên mới loạn, bác đừng tranh cãi với cậu ấy.”
“Không sao.” Bác sĩ lắc đầu, sau đó cảm khái nói: “Bạn trai này của cháu cũng thật thương cháu.”
Lần thứ hai cô nghe từ “Bạn trai”, mặt An Nghi lại đỏ.
Cô vội vàng nói sang chuyện khác, nhìn Ninh Tinh Hà nói: “Chúng ta tới trước ngồi trên ghế một lát đi.”
“Được.”
Ninh Tinh Hà gật đầu.
Chờ sau khi ngồi xuống, An Nghi lại mở miệng nói: “Vậy chúng ta ngồi yên tại chỗ này đợi lấy thuốc đi, tớ hỏi Khả Tinh thời gian lên xe.”
An Nghi đau lòng cho Ninh Tinh Hà, muốn để cậu nghỉ một chút, liền chủ động mở miệng đề nghị.
Ninh Tinh Hà đương nhiên sẽ không phản đối.
Thế là, hai người bọn họ đợi hơn ba tiếng ở phòng y tế, dù là không có tán gẫu chỉ là ngồi im lặng với nhau cũng không thấy nhàm chán.
Đến lúc hoàng hôn, Đồng Khả Tinh nhắn cho An Nghi, nói tất cả mọi người chuẩn bị tập hợp lên xe.
Phòng y tế cách bãi đỗ xe không xa, sau khi nhận được tin, Ninh Tinh Hà lại cõng An Nghi đi qua, mắt thấy sắp tới đến bãi đỗ xe, mới thả cô xuống.
“Hôm nay cảm ơn cậu.”
An Nghi chưa từng chính thức cảm ơn cậu, vì cảm thấy quá không rườm rà, nhưng hôm nay lại khác, cô nghiêm túc nói một câu.
Ninh Tinh Hà lại nhíu mày nói: “Cậu không cần khách khí với tớ như vậy.”
Nhìn khuôn mặt cậu đột nhiên rũ xuống, An Nghi không hiểu sao cảm thấy khá buồn cười.
“Tớ chỉ muốn làm một cô bé ngoan lễ phép!” Cô hùng hổ nói xong, khoác tay cậu, “Đi thôi! Chúng ta lên xe.”
Ninh Tinh Hà “ừm” một tiếng, lo lắng nhìn chân cô, cẩn thận bảo cô đi chậm lại.
Ngồi lên xe, Đồng Khả Tinh trông thấy An Nghi liền hỏi cô thế nào.
An Nghi nói: “Không sao hết, lại là Ninh Tinh Hà cõng tớ tới.”
Đồng Khả Tinh sau khi nghe được, hai mắt sáng lên như sao.
Cô xích lại gần An Nghi, nhỏ giọng mà nói: “Trước kia tớ cảm thấy Ninh Tinh Hà được cậu thích là vận may của cậu ấy, nhưng bây giờ, tớ thật cảm thấy cậu dễ làm cho người ta ngưỡng mộ thật đó.”
An Nghi lộ ra mỉm cười ngọt ngào, le lưỡi với cô.
Chỉ là quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, trong mắt An Nghi lại hiện ra một tia thương cảm.
Có lẽ là bởi vì hoàng hôn, thế giới này sẽ mang lại cho người ta một loại cảm giác cô đơn.
Trong nội tâm cô còn có chút không nỡ, một ngày du xuân vậy mà kết thúc nhanh như vậy, Cô thật muốn thời gian ngừng lại vào giây phút Ninh Tinh Hà cõng cô trên lưng.
Không được, như thế thì khiến Ninh Tinh Hà rất mệt, vẫn nên dừng lại tại khoảnh khắc cô cùng Ninh Tinh Hà lẳng lặng ngồi.
Hôm nay đối với An Nghi đặc biệt phong phú, mặc dù cô rất không may bị trật chân, nhưng trong lòng lại vẫn cảm thấy một ngày này vô cùng khó quên.
Xe buýt lặng lẽ lái về hướng trường học, lúc này bên ngoài trời đã tối mịch, so sánh lúc mới xuất phát bên trong xe náo nhiệt cùng xao động, còn bây giờ các bạn học tựa hồ cũng mệt mỏi, không còn tiếp tục nói chuyện trời đất, mà trở thành tiết mục ăn đồ ăn vặt, khả năng rằng bụng ai cũng đều đói lả.
Trong xe có âm thanh tiếng ăn vụn vang vọng, khiến người nghe được liền cảm thấy đói bụng, An Nghi nghĩ trong túi vẫn còn chút đồ ăn vặt nên lấy ra.
Cô lấy ra một gói bánh quy ném thẳng ra phía sau, Ninh Tinh Hà đang cúi đầu nghịch điện thoại, đột nhiên bị một vật gì đó đập vào đầu, giật mình.
An Nghi quay đầu nhìn cậu, khóe miệng lộ ra nụ cười giảo hoạt.
“Phần thưởng của cậu.”
Ninh Tinh Hà thấy được dáng vẻ hoạt bát đáng yêu của cô, nhịn không được bật cười.
“Tớ còn có hộp sữa bò.”
An Nghi đột nhiên nhớ tới, lại đưa tiếp cho cậu.
Ninh Tinh Hà nhìn ra đó là sữa bò trẻ em Vượng Tử.
- -----oOo------