“Nghe giọng điệu cậu nói chuyện giống như người từng trải vậy. ” An Nghi buồn cười nhìn cô ấy, tiện đà lại hóng hớt hỏi: “Thật sự cho đến giờ cậu vẫn chưa thích ai sao?”
“Thật sự nếu có người thích thì tớ không phải đã sớm nói cho cậu rồi sao?”
“Vậy mà dáng vẻ cậu trong lúc nói nhìn thâm trầm sâu sắc như vậy.”
Lạc Tiêu mỉm cười, đưa tay ôm bả vai cô, nghiêm túc, trịnh trọng nói: “Tớ thật sự hy vọng cậu có thể tìm được hạnh phúc thuộc về cậu, nhưng đừng để bản thân chịu tủi thân.”
An Nghi nghe vậy, hốc mắt đột nhiên chua xót.
“Dừng lại, cậu nói vậy mình cũng sắp muốn khóc rồi đây.”
Hai người nhìn nhau cười, trong hốc mắt hồng hồng của An Nghi còn mang theo rõ nước mắt lấp lánh.
…
Buổi chiều tan học, An Nghi từ cửa lớp học đi ra liền thấy Mộ Cảnh Nhiên hai tay đút túi, dựa vào lan can.
“Lại có chuyện gì?”
“Đã lâu tôi chưa đến nhà cậu, tối nay đến nhà cậu ăn ké một bữa được không?”
An Nghi nhíu mày, “Sao thế? Chú dì không ở nhà?”
“Bọn họ đều đi công tác rồi, để lại tôi một mình cô đơn.” Mộ Cảnh Nhiên nói xong, bất đắc dĩ thở dài, “Coi như cậu thương xót cho tôi đi.”
“Cần gì nói khoa trương như vậy, tôi cũng không phải không cho cậu đến.”
An Nghi nói xong, xoay người rời đi.
Mộ Cảnh Nhiên cười nhẹ một tiếng, hỏi cô, “Có cần tôi nhắn tin cho mẹ cậu trước báo cho bà ấy không? Tránh lúc tôi đến thăm khiến bà ấy không chuẩn bị trước.”
“Cậu muốn nói thì nói đi.”
Mộ Cảnh Nhiên đi theo An Nghi cùng ra khỏi trường, ngồi xe cô đi về.
Sau khi lên xe, Mộ Cảnh Nhiên giả bộ không biết hỏi Ninh Tư Hải: “Chú ơi, chú mới đến sao? Lúc trước chưa thấy bao giờ!”
“Đúng vậy, tôi vừa làm công việc này không lâu.”
Mộ Cảnh Nhiên gật đầu hiểu rõ, thấy ông khởi động xe, cậu nghĩ thầm Ninh Tinh Hà không ngồi xe này cùng đi về sao? Rõ ràng buổi sáng cậu thấy anh từ trên xe xuống mà!
Đến cửa biệt thự, Ninh Tư Hải dừng xe lại, để bọn họ đi xuống, sau khi Mộ Cảnh Nhiên xuống xe thì nhìn bốn phía xung quanh một lượt, thấy có một thân ảnh cưỡi xe đạp quen thuộc cách đó không xa đi đến đây.
Buổi chiều kẹt xe nghiêm trọng, tốc độ đạp xe hoàn toàn đuổi kịp tốc độ lái xe.
Cậu ta chớp chớp mắt, khoa trương kêu một tiếng khiến Ninh Tư Hải và An Nghi đều quay đầu nhìn cậu ta.
“Kia không phải Ninh Tinh Hà sao?”
Nghe thấy tên con của mình, theo bản năng Ninh Tư Hải hỏi: “Cháu cũng quen sao?”
“Cậu ấy là bạn học của bọn cháu.”
“Khéo vậy à!” Ninh Tư Hải thật thà cười, còn cảm thấy rất hứng thú.
Lúc này, Ninh Tinh Hà đạp xe đến đây, nhìn thấy Mộ Cảnh Nhiên trong nháy mắt sắc mặt liền trầm xuống.
“Ninh Tinh Hà, sao cậu lại ở chỗ này?” Mộ Cảnh Nhiên giả bộ khϊếp sợ hỏi, lại nhìn về phía An Nghi, “Có chuyện gì vậy?”
An Nghi không muốn phối hợp với cậu diễn trò, cô quay mặt sang một bên.
Sao Mộ Cảnh Nhiên đáng ghét vậy chứ? Cậu ta diễn trò làm gì vậy, nhìn qua đã sớm biết rồi còn đứng đấy giả bộ.
Ninh Tinh Hà không để ý đến Mộ Cảnh Nhiên, dắt xe đi vào, Ninh Tư Hải không khỏi xấu hổ lên tiếng: “Sao đứa nhỏ này lại không lễ phép vậy chứ.”
“Không sao đâu chú, chúng ta vào trước đi.”
An Nghi mở miệng giảng hòa, cho Mộ Cảnh Nhiên một ánh mắt.
Mộ Cảnh Nhiên khẽ hừ một tiếng, theo vào.
Hai người vào trong biệt thự, Mộ Cảnh Nhiên thay dép lê ở huyền quan[1].
[1] Huyền quan được quy định là khu vực sảnh ngay gần cửa ra vào nơi bước vào phòng khách. Hiểu một cách đơn giản hơn, đây chính là khu vực ngăn cách giữa phòng khách và cửa chính.“Mẹ, Mộ Cảnh Nhiên đến đây.”
An Nghi đi vào phòng khách, nhìn thấy Hạ Vân Thất liền nói với bà.
Hạ Vân Thất vội vàng đứng dậy đi ra đón tiếp, nhìn thấy Mộ Cảnh Nhiên, thái độ vô cùng niềm nở.
“Dì nhận được tin nhắn của cháu, nghe cháu muốn đến đây dì liền nhanh chóng để nhà bếp chuẩn bị đồ cháu thích ăn, cháu thật là, lâu lắm chưa đến đây đấy.”
Mộ Cảnh Nhiên gãi đầu, “Xin lỗi dì, sau này cháu nhất định sẽ thường xuyên đến.”
An Nghi nghe thấy vội vàng nói: “Cậu thôi đi, tôi còn muốn có ngày được yên ổn đấy.”
“Con bé này sao lại nói như thế.” Hạ Vân Thất trừng mắt liếc cô một cái, kéo Mộ Cảnh Nhiên qua, “Đi, chúng ta vào phòng khách, đừng để ý đến con bé.”
Mộ Cảnh Nhiên ngồi ở sô pha, Hạ Vân Thất lấy cho cậu hoa quả lại lấy cho cậu nước trái cây, thái độ vô cùng nhiệt tình.
An Nghi ngồi ở bên kia, mặt không chút thay đổi nhìn qua.
Mộ Cảnh Nhiên nói ngọt sớt, rất biết dỗ bậc trên vui vẻ nhưng điểm này cô sẽ không học theo.
Nói chuyện với Hạ Vân Thất nửa ngày, Mộ Cảnh Nhiên đúng lúc mở miệng nói: “Dì ơi, hiện giờ học tập áp lực quá, nếu không thì thứ bảy cháu đưa An Nghi đến công viên dạo chơi nhé? Để thả lỏng ạ.”
Đề tài đột nhiên chuyển đến phần trên, vẻ mặt của Hạ Vân Thất có chút cứng ngắc.
Sau khi bà im lặng lúc lâu, vẫn uyển chuyển từ chối, “Dì đã cho An Nghi đi học lớp học thêm rồi, nếu đến công viên chơi chính là cả ngày, rất chậm trễ việc học.”
“Không sao đâu dì, An Nghi thông minh như vậy chậm một ngày cũng không quan trọng.”
“Thông minh cái gì, thành tích cũng rớt ngay lập tức.”
An Nghi nghe mẹ cô nói vậy, có chút không phục nói: “Đó là mẹ chưa thấy Mộ Cảnh Nhiên thi được hạng ba từ dưới lên ở lớp đấy.”
Nghe vậy, khóe miệng cậu chủ Mộ run lên, trong lòng yếu ớt suy nghĩ, đây không phải còn có hai người vẫn kém hơn cậu sao?
Chuyện đi chơi công viên, sau khi Mộ Cảnh Nhiên nhõng nhẽo năn nỉ, cuối cùng Hạ Vân Thất vẫn đồng ý.
Kỳ thật An Nghi cũng không muốn đi cùng Mộ Cảnh Nhiên, nhưng so với việc học thêm ở nhà cô vẫn bằng lòng lựa chọn vế trước.
…
Hôm sau, An Nghi vào lớp học chợt nghe thấy chủ nhiệm lớp tuyên bố, nhà trường lập tức muốn tổ chức đại hội thể thao mùa đông, đại hội thể thao lần này cũng không ép buộc, các học sinh có thể tự đưa ra lựa chọn muốn tham gia hạng mục, biểu hiện tốt sẽ được thêm điểm số, treo lên bảng vinh dự của trường.
An Nghi hoàn toàn yếu về phương diện thể thao, không có điểm mạnh nào, cho dù là chạy bộ, nhảy cao nhảy xa, không cái nào cô am hiểu.
Lớp phó văn thể đi đến cạnh bàn cô, hỏi cô có muốn tham gia hạng mục nào không, An Nghi ngại ngùng lắc đầu.
Đến tiết thể dục buổi chiều, thầy thể dục tuyên bố những người đăng ký, cả lớp có 48 người, chỉ có 20 người đăng ký.
“Nếu nhà trường nói đại hội thể thao lần này là tự do lựa chọn, vậy thầy cũng không ép các em tham gia, nhưng mà những bạn học còn lại cũng không thể rảnh rỗi, thầy sẽ chia các em thành hai nhóm, một nhóm chia thành nhóm tình nguyện, một nhóm chia thành đội cổ vũ.”
Thầy thể dục vừa nói xong, có một bạn nam giơ tay hỏi ——
“Thầy ơi, học sinh nam cũng có thể vào đội cổ vũ không ạ?”
“Đương nhiên, cho dù học sinh nam học sinh nữ, thầy đều lấy một số bạn để đi cổ vũ cho các bạn trong lớp ta, đến lúc đó có lẽ thầy sẽ đi tìm thầy dạy nhảy cho các em vừa nói cố lên vừa cầm…”
Câu này còn chưa nói xong, các bạn nam không đăng ký bắt đầu ồn ào kêu lên:
“Thầy ơi, em muốn đăng ký hai trăm mét.”
“Thầy ơi, em muốn đăng ký nhảy cao.”
Sự nhiệt tình của các học sinh nam thật sự tăng cao hơn bao giờ hết, chen lấn xô đẩy, sợ cơ hội sẽ bị người khác chiếm mất.
Sau khi xác định được số lượng người tham gia hạng mục đại hội thể thao, thầy giáo để bọn họ chạy vòng quanh sân thể dục, nam năm vòng, nữ ba vòng, bớt một vòng phạt mười vòng, chạy không xong không được tan học.
“An Nghi, hai bọn mình chạy từ từ thôi.”
Đồng Khả Tinh ngâm nga bài hát, dáng vẻ còn rất hưởng thụ.
Tố chất cơ thể cô ấy rất tốt, trông có vẻ rắn chắc, vì thế đăng ký tám trăm mét khiến cho rất nhiều học sinh nữ do dự.
An Nghi: “Tớ vào đội cổ vũ, đến lúc đó cổ vũ cho cậu.”
“Được, nhất định nhé.”
…
Thứ bảy tuần này rất nhanh đã đến, Mộ Cảnh Nhiên đã nhắn cho cô một tin nhắn từ sớm, nói đúng chín giờ sẽ đến đưa cô đi.
An Nghi trả lời “OK” sau đó khó khăn trèo xuống giường.
Bây giờ đã vào mùa đông, sáng sớm đối với mọi người mà nói thật sự là một thách thức rất lớn.
Sửa sang xong, ăn bữa sáng, thời gian đúng đến chín giờ, Mộ Cảnh Nhiên cũng đúng lúc gọi điện cho An Nghi, nói cậu đã đến rồi.
An Nghi từ trong nhà bước ra ngoài, không ngờ đúng lúc chạm mặt Ninh Tinh Hà cũng đang muốn đi ra.
Ánh mắt hai người giao nhau ở không trung, ngay lập tức An Nghi trở nên khẩn trương, chủ động mở miệng hỏi: “Cậu…..Cậu cũng muốn ra ngoài à?”
“Ừ.”
Ninh Tinh Hà gật đầu, ánh mắt không dấu vết đánh giá cô một lần.
Cô nhóc nhỏ trước mặt mặc một chiếc áo măng tô màu trắng, bên trong là chiếc váy caro phối với quần bó sát màu tro, tóc mềm mượt xõa ra hai vai làm nổi bật khuôn mặt nhỏ bằng một bàn tay, cả người tựa như yêu tinh nhỏ trong truyện cổ tích xưa, cho dù ai nhìn vào cũng đều thấy chói mắt.
Nhưng mà cô như vậy, trông rất xa cách, giống như không hợp với thế giới của cậu.
“Cái kia, cậu muốn ra ngoài làm gì vậy?” An Nghi không nhịn được hỏi thêm câu nữa.
Lúc này, Ninh Tinh Hà lại nói cho cô, “Tôi đến thư viện.”
“…..” Cô cũng muốn đi theo, nhưng đáng tiếc đã đồng ý với Mộ Cảnh Nhiên rồi.
An Nghi im lặng lúc lâu, có chút mất mát mở miệng, “Được, vậy cậu đi đi, đi đường cẩn thận.”
Ninh Tinh Hà thu hồi ánh mắt, xoay người sang chỗ khác, không ngờ lại thấy Mộ Cảnh Nhiên đứng ở cửa.
Dường như cậu phản ứng lại ngay lập tức, đây là An Nghi muốn ra ngoài với Mộ Cảnh Nhiên.
Không biết vì sao, lúc này tâm tình của cậu đột nhiên trở nên có chút khó chịu.
Mộ Cảnh Nhiên và Ninh Tinh Hà nhìn nhau, khóe miệng cong lên nụ cười xấu xa.
“Học sinh ngoan sáng sớm muốn đi đâu vậy?”
Ninh Tinh Hà vẫn không để ý đến cậu ta như trước, lập tức muốn đi qua người cậu ta.
Mộ Cảnh Nhiên lại mở miệng khıêυ khí©h hỏi: “Tôi muốn dẫn An Nghi đến công viên chơi, cậu có muốn đi cùng không?”
Đương nhiên cậu ta mời Ninh Tinh Hà là giả, thật ra chính là muốn khoe với cậu rằng bản thân muốn ra ngoài đi chơi với An Nghi.
Mộ Cảnh Nhiên nghĩ rằng Ninh Tinh Hà không thể đồng ý, ai ngờ ——
“Được! Đúng lúc hôm nay tôi cũng không có việc gì.”
“…..” Trong nháy mắt Mộ Cảnh Nhiên bực tức trong lòng, cảm giác bản thân dường như ăn phải ruồi.
Tôi nói này người anh em, tại sao cậu lại không làm theo kịch bản như vậy chứ?
Mộ Cảnh Nhiên lập tức nhìn thấy ánh sáng chợt lóe qua trong mắt cậu, rất nhanh cậu tahiểu rõ, đây là Ninh Tinh Hà cố ý chỉnh cậu.
Lời đã nói ra như bát nước đổ đi, đương nhiên cậu không thể thu lại.
“Được, vậy đi thôi!”
Mộ Cảnh Nhiên nghĩ thầm cho cậu đi theo cũng tốt, đúng lúc để cậu mở mang thêm tầm mắt, tình cảm của cậu ta và An Nghi tốt bao nhiêu, để cậu biết khó mà lui.
An Nghi nghe thấy Ninh Tinh Hà đồng ý đi cùng, cảm thấy còn khó tin hơn việc trúng xổ số năm triệu.
Tâm tình cô căn bản vốn ảm đạm bình thường nháy mắt trở nên hưng chấn, quả thật giống như đang đi tàu lượn, hận không thể thét lên với cả thế giới.