Quyển 2 - Chương 9: Thú tội bất đắc dĩ
"Em yêu anh, em không có lỗi. Anh không yêu em, anh cũng không có lỗi. Nhưng câu chuyện giữa hai ta đi đến tận đây thì ai cũng có lỗi cả."
Ngày đẹp đó không đến như tôi đã tưởng tượng. Hôm đó không phải ngày đẹp. Chắc chắn là như vậy. Vì việc tôi phải thú tội bất thình lình thì đẹp cái gì nữa.
Chính xác là Vương đã hỏi tôi về cái bí mật mà tôi nghĩ rằng tôi mà không hé miệng, Minh không lỡ lời thì chẳng có ai trên trái đất này biết được. Anh hỏi khi tôi đang chăm chú nhắn tin với Minh. Một trăm phần trăm là nội dung tin nhắn hiện tại chẳng có tí liên quan tới bí mật này. Việc Vương biết được, tôi đã rất bất ngờ nên khi anh hỏi, tôi đã há miệng rất to, mất đi rất nhiều yếu tố thẩm mỹ.
-Anh biết?
Tôi vờ hỏi lại, đã trót ngạc nhiên rồi thì tiếp tục giả vờ bị động.
Thái độ của Vương rất bình tĩnh, không hề bực tức hay cảm thấy khó chịu.
- Cậu ấy nói cho anh.
Vương thậm chí chẳng cần nhắc tên Huy trong câu chuyện giữa chúng tôi. Có lẽ anh cảm thấy tôi biết vấn đề này rất rõ nhưng tôi cũng đã dự liệu được tình cảnh ngày hôm nay, sớm đã có chuẩn bị nên không lo lắng nhiều.
- Em định giấu anh rồi lại muốn nói cho anh. Để anh biết trước vậy, em thật có chút hổ thẹn nhưng biết hay không cũng chẳng ảnh hưởng tới quyết định của em. Em có tình cảm của em, anh có tình cảm của anh. Tình cảm của chúng ta, nếu nó giao nhau, em rất vui. Còn nếu nó cứ song song đi bên nhau, em cảm thấy cũng không tồi. Miễn là gần anh, là được!
Câu nói này của tôi, không phải tôi chuẩn bị trước. Đứng trước Vương bây giờ, tự nhiên tôi rất muốn nói những lời thật lòng. Tôi thật sự cảm thấy điều đó nhưng điều đó chỉ thật lòng trong một vài phút giây, không hơn không kém.
Vương đưa lon nước lên miệng, nhấp một ngụm nhỏ, chậm rãi hỏi tôi.
- Vậy, em biết từ khi nào?
- Sau khi em thích anh.
- Em cũng biết bọn anh đang có vấn đề?
- Biết!
Vương bỗng nhoẻn miệng cười. Nụ cười của anh không vội, nó chầm chậm bắt đầu ở một giây nào đó và kết thúc sau vài giây ngắn ngủi.
- Ừm…
Nói xong, Vương đứng dậy. Anh đưa tay kéo tôi đứng dậy để đi về.
Tôi khoát tay ra.
Vì tôi tạm thời vẫn không đoán được thái độ của anh nên tôi quyết định đi thêm một bước.
- Em sẽ không chia tay anh.
Tôi nhìn thẳng vào Vương, nói dứt khoát.
- Anh cũng không thể chia tay với cậu ấy.
Vương đáp lại tôi với vẻ mặt buồn bã. Tâm trạng của anh như chùng xuống nhưng tâm trạng của tôi thì có hơn gì anh đâu. Nếu có hơn, thì cũng là vẻ mặt của tôi bây giờ.
- Xin anh đừng gộp hai câu chuyện vào làm một.
Tôi xoay đầu, tỏ ý không muốn tiếp nhận thông tin anh vừa nói.
Sau đó, tôi tiếp tục nói.
- Người cho em cơ hội đến với anh là anh. Người chấp nhận chuyện giữa anh và cậu ấy lại là em. Vì vậy em sẽ không để chuyện của em và anh kết thúc như thế. Một tháng. Anh có biết để duy trì được một tháng bên anh với tư cách là người yêu anh, em đã phải khó khăn đến mức nào không? Nhưng em nói ra không phải để kể lể đau khổ. Em không đau khổ vì điều đó. Em yêu anh, em không có lỗi. Anh không yêu em, anh cũng không có lỗi. Nhưng câu chuyện giữa hai ta đi đến tận đây thì ai cũng có lỗi cả.
Nói rồi, tôi dứt khoát đứng dậy bỏ đi.
Tôi sợ Vương muốn phản bác tôi bất cứ điều gì, sợ sự chần chừ của Vương sẽ làm lỡ mọi kế hoạch của tôi. Nếu thế, người thất bại trong cuộc tình này chính là tôi rồi.
Tôi sẽ không để điều đó diễn ra.
Không bao giờ!