Quyển 2 - Chương 6: Có những điều không biết sẽ tốt hơn
"Tôi cố gắng để biết mọi thứ và phủi tay khi nhận ra rằng những cố gắng đó chỉ đang làm bản thân mình tổn thương."
Khoảng hai tuần trước tôi đã tin tôi có những suy nghĩ rất nực cười và cảm thấy bản thân mình có chút điên khùng nhưng hiện tại thì ngay chính giây phút này, vào lúc tôi nhìn thấy nụ hôn phớt kia, cơ thể tôi run lên từng hồi. Tôi không giận, cũng không tức. Tôi chẳng sợ, cũng chẳng lo lắng. Tôi đang bàng hoàng. Phải rồi! Tôi đã cố phủ nhận nhưng càng phủ nhận tôi càng nhận ra sự thật trong những suy nghĩ đó.
Tôi chớp mắt một cái, quay lưng lại. Tôi ngồi thụp xuống một bậc thềm, thở phì phò. Nếu không thở kiểu bất lịch sự đó thì e rằng khí huyết của tôi sẽ không lưu thông được. Tôi sẽ làm rõ vấn đề này. Thứ nhất, tôi đã từng có vài bạn học thuộc giới tính thứ ba. Thứ hai, tôi không kỳ thị những người có giới tính thứ ba. Thứ ba, tôi nghi ngờ Vương là người lưỡng tính, hoặc là, ngộ nhận giới tính bởi vì tôi không cảm giác anh thuộc hẳn về phía giới tính giống tôi. Chính xác hình ảnh vừa này tôi nhìn thấy là cảnh Vương đang hôn nhẹ lên môi cậu nam sinh kia. Đó là một nụ hôn không kiểu cách, chẳng vồn vã. Một nụ hôn rất nhẹ nhưng đầy tình cảm. Cộng với những gì tôi được biết thì chẳng còn gì để phủ nhận. Chỉ là tôi tạm thời chưa thể tiếp nhận những thông tin như thế này. Cả cơ thể tôi, dường như cũng sắp đình công đây.
Và quả thật là tôi ốm ngay sau đó. Mẹ bắt tôi đi bệnh viện khám bệnh nhiều tới mức chán không còn thèm nhắc nhở nữa. Minh thăm tôi rất nhiều đến nỗi số lượng quà cáp cô nàng mang tới thăm tôi cũng nhanh chóng biến thành không khí. Tôi cũng không mảy may quan tâm. Tôi đâu có bị bệnh gì ở cơ thể, rõ ràng là tâm bệnh, nội tâm tôi có khúc mắc.
Minh cắn móng tay, chớp mắt liếc về phía tôi.
- Nói thật với tớ đi, cậu là bị gì mà thế này?
Tôi uể oải xoay người, dựa lưng vào thành giường.
- Tin không?
Minh nghi hoặc.
- Tin cái gì?
- Vương là người lưỡng tính.
Tôi chậm rãi buông một câu, nói thì rất dễ mà để chấp nhận thì mất quá lâu.
Minh cười phá lên, tiện thể đánh tôi vài cái.
- Hahaha … Đừng nói là ốm quá đầu óc có vấn đề nhé!
Miệng tôi méo đi.
- Tin không?
- Không tin!
Minh hét vào tai tôi rồi tiếp tục cười.
Tôi nghiêng đầu hỏi thử một câu.
- Thế tin không, tớ bị điên?
Nhưng không ngờ được phản ứng của Minh còn dữ dội hơn trước. Cô nàng gật đầu lia lịa, vui sướиɠ nói to.
- Tin! Tin! Tin! Tin chứ!
- Đồ đểu!
Tôi cau có ném gối vào người Minh, thứ cần tin thì cô ấy không tin, thứ không cần lắm lại tin rất nhiệt tình như vậy. Đúng là phải nói chuyện với người cùng quan điểm mới đỡ bức xúc.
Tôi ở nhà được vài ngày thì Vương đến thăm tôi. Lúc anh xuất hiện, gương mặt anh rất ngượng nghịu và có chút xấu hổ. Tôi tưởng Vương đến cùng với những bạn trong lớp khi nghe mẹ nói có vài người đến thăm. Nhưng theo sau Vương lại là cậu nam sinh kia. Ánh mắt tôi không giấu được sự ngỡ ngàng nhìn Vương.
Vương thấy vẻ mặt tôi không được tự nhiên, lên tiếng hỏi thăm.
- Em không đỡ chút nào à? Cảm thấy sao rồi?
- Em á? Em… em… em… em ổn!
Tôi lắp bắp nói. Tôi hít thở thật dài, lấy lại tự tin rồi như cố ý, tôi nghiêng người nháy mắt với Vương.
- Anh chàng đẹp trai nào đây vậy?
Nghe thấy tôi trêu chọc, Vương ngoái lại nhìn cậu nam sinh đang bối rối vì câu đùa của tôi. Vương vui vẻ kéo cậu nam sinh lên trước mặt tôi, giới thiệu.
- Là học sinh của anh. Bọn anh học ở ngoài nên anh đưa cậu ấy cùng đi thăm em.
- Học sinh?
Tôi hỏi ngược lại Vương. Hóa ra đây là cách anh đem cậu ta đi khắp nơi và giới thiệu hợp lý như vậy à? Tôi cười chua xót trong lòng.
- Phải, anh làm gia sư cho cậu ấy.
Vương giới thiệu cậu nam sinh đó có vẻ rất hãnh diện. Ánh mắt Vương nhìn cậu ấy tràn ngập tình cảm.
Tôi nhìn anh buồn bã.
Đúng là, có những bí mật không biết có lẽ sẽ tốt hơn.