Chương 5

Beta: Bing.

Chương 5:

Thời gian thi cử luôn là như vậy, như là rất dài, mà lại rất ngắn.

Bất tri bất giác, đã thi xong 3 môn, chỉ còn môn Anh ngữ buổi chiều.

Giống như ba môn thi trước thuận lợi phát huy trình độ, Nhạc Tuyền Ki nhìn Mạc Tử Hàm vẫn như vậy đưa kẹo que đến bên miệng nàng, bàn tay ấm áp nắm tay nàng đi về nhà.

Tử Hàm, có em ở đây, là hạnh phúc.

Ngay khi sắp đến tiểu viện Giang Nam thì Nhạc Tuyền Ki luôn mẫn cảm bỗng nhiên cảm giác được hàng xóm xung quanh nhìn nàng có chút không thích hợp, giống như, ánh mắt có chút thương hại và đồng cảm.

Nhíu nhíu mày, nàng theo bản năng nắm chặt tay người bên cạnh, Nhạc Tuyền Ki trong lòng bắt đầu bất an. Cho đến nay, Mạc Tử Hàm đối với mọi chuyện đều là thái độ bất cần không sao cả, nhưng mà đối với một ánh mắt, một vẻ mặt, mỗi nhất cử nhất động của Nhạc Tuyền Ki đối với cô đều là mẫn cảm, Mạc Tử Hàm cũng nhận thấy không khí có chút không đúng, nhưng để trấn an nàng, cô chỉ cười cười, sau đó tiếp tục đi về tiểu viện.

"Mẹ, chúng con đã trở về." Vừa vào sân cũng cảm giác được không khí im lặng không giống bình thường, cô lôi kéo Nhạc Tuyền Ki bất an vào cửa chính, giống như vì phá vỡ không khí không thoải mái kia, Mạc Tử Hàm làm ra vẻ khoái trá, hưng phấn lên tiếng.

"Đã về rồi, từ từ ăn cơm nha, lấy thêm đồ ăn đến."

Tiếng Liên Cẩm Dung từ phòng bếp vang lên, âm thanh vẫn giống như thường ngày.

Mạc Tử Hàm nhẹ nhàng thở ra, gãi gãi cái mũi của mình, cảm giác người bên cạnh vẫn còn có chút bất an, cô nghiêng người qua hôn lên hai má bóng loáng của Nhạc Tuyền Ki đang ngẩn người, sau đó rất hài lòng nhìn mỹ nhân không ngẩn người nữa mà thay bằng xấu hổ đỏ mặt.

"Hắc hắc. . ." Mạc Tử Hàm cười ngây ngốc như trước, hai tay không nghiêm túc ôm qua vòng eo mãnh khảnh của Nhạc Tuyền Ki, sau đó còn mặt dày mày dạn tới gần, đem đầu đặt lên vai của người nào đó gương mặt ngày càng hồng, "Tuyền Ki, Tuyền Ki, chị không hề thân mật với tôi."

Bởi vì khoảng cách gần quá, nàng mẫn cảm cảm giác được Mạc Tử Hàm lúc nói chuyện thở ra nhiệt khí, tim Nhạc Tuyền Ki đập càng lúc càng nhanh, nhưng lại luyến tiếc đẩy ra cô nhóc làm mình tâm động này.

Ai nói nàng không thân mật với cô, mỗi lúc trời tối, nàng sẽ thừa dịp tên ngốc này ngủ say như heo mà trộm hương được không? Nhưng mà, nàng cũng không dám cho cô biết.

"Thân một chút nha, Tuyền Ki ~~~"

Vì thế Nhạc Tuyền Ki nhìn đến tên ngốc không biết gì về hành vi của mình đang làm nũng trên vai mình mặt lại đỏ lên.

Trong phòng bếp, không hề hay biết con gái của mình đang quấn lấy Nhạc Tuyền Ki chơi trò hôn nhẹ, Liên Cẩm Dung đang cố gắng thở sâu, điều chỉnh tâm tình của mình, cũng cố gắng khống chế để tay của mình không run rẩy như vậy nữa.

Nhất định không thể để cho Tuyền Ki biết, để thi xong môn cuối cùng đã.

Lấy lại bình tĩnh, đem đồ ăn từ phòng bếp bưng ra để lên bàn, tận lực đem giọng như bình thường hô lớn hai người đang cãi nhau trên ghế sa lon đến ăn cơm.

Trên ghế sa lon, chỉ có thể chịu thua Mạc Tử Hàm nhay nhay, Nhạc Tuyền Ki mặt đỏ hồng day day môi cô, rồi để môi chạm nhẹ lên hai má người kia, sau đó lấy tốc độ nhanh như chớp đẩy Mạc Tử Hàm đứng lên, không thèm nhìn tên ngốc vẫn còn đang dựa lưng vào ghế sa lon cười ngốc nghếch, chạy đến nhà ăn dùng bát xơi cơm.

"Tử Hàm, mau tới đây ăn cơm." Liên Cẩm Dung chỉ chú ý tới Nhạc Tuyền Ki nhếch nhẹ khóe miệng, nhưng không thấy hai má nàng cũng đang đỏ bừng, trong lòng còn đang tính toán xem chờ nàng thi xong nói cho nàng biết chuyện kia như thế nào.

Ai, sự đả kích này đối với Tuyền Ki thực sự là quá lớn rồi.

Đối với chuyện phát sinh trên người Nhạc Tuyền Ki bà thực đau lòng, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, sợ không khống chế được tâm tình của mình, Liên Cẩm Dung vội vàng mở miệng kêu con gái của mình đến để che giấu bất an trong lòng.

Mà lúc dùng cơm nhìn thấy Mạc Tử Hàm vẫn đang ngẩn người, mân mê môi, nhớ đến vừa rồi day day môi kia, chạm vào hai má mềm mại, tim lại đập rộn lên một trận, hoàn toàn không chú ý đến Liên Cẩm Dung không giống bình thường.

"Đến đây đến đây!"

Mạc Tử Hàm vui vẻ bật dậy, chạy vào nhà ăn ngồi kế bên Nhạc Tuyền Ki, nhìn thấy nàng cúi đầu vẻ mặt đỏ bừng như lúc nãy, làm cô một trận kích động.

Hắc hắc, môi Tuyền Ki thật mềm nga, lần sau phải quấn quít lấy nàng hôn lại một lần.

Mạc Tử Hàm ăn cơm mà cười xấu xa, bắt đầu tự hỏi lần sau phải làm thế nào để Tuyền Ki hôn môi mình, chứ không phải là mặt.

Vì thế, buổi cơm trưa này, Liên Cẩm Dung bất an, Nhạc Tuyền Ki ngượng ngùng, Mạc Tử Hàm ý xấu. Ba người đều tự nghĩ chuyện của mình, người lớn không chú ý đến không khí đen tối của hai đứa nhỏ, hai đứa nhỏ cũng không chú đến đến thần sắc bất an của người lớn.

Ăn cơm xong, Nhạc Tuyền Ki đối với môn Anh ngữ rất tự tin nên đi vào phòng nghỉ ngơi, mà ý xấu xuyên suốt bữa cơm cũng tự nhiên đi theo vào.

"Lão Mạc a, tôi rốt cục cũng giấu được, ông không thể về sớm một chút sao? Tôi sợ mình làm lộ mất."

Liên Cẩm Dung trốn vào một góc phòng gọi điện thoại cho Mạc Lương Tài vẫn còn đang đi làm trên Đồ Thư Quán ở trên trấn, nói xong vẻ mặt cũng không yên kinh hoảng.

"Tôi trở về ngay, bà cố giấu một chút, đừng làm lộ a, buổi chiều Tuyền Ki còn phải thi, để cho nó biết ba của mình….Vậy cũng sẽ hủy luôn." Trong thư viện bề bộn nhiều chuyện, Mạc Lương Tài vẫn cố gắng an ủi lão bà của mình, thần sắc trên mặt cũng là bất an, qua nhiều năm như vậy, ông cũng đã sớm xem Tuyền Ki như con gái của mình, xãy ra chuyện như vậy, ông thực sự đau lòng thay cho đứa nhỏ này.

"Vậy ông mau trở về a, cùng tôi thương lượng một chút."

"Đã biết, bà cẩn thận một chút a."

"…"

Trong phòng Mạc Tử Hàm, Nhạc Tuyền Ki tất nhiên không nghe rõ hai người lớn đang thì thầm chuyện gì, chỉ giống như là đã ngủ rồi, nhưng nhìn kỹ lại thì không phải như vậy.

Mạc Tử Hàm từ trong phòng vệ sinh đi ra, nhìn thấy lông mi Nhạc Tuyền Ki run rẩy, nhãn cầu di chuyển, rõ ràng là giả ngủ, trong lòng rất buồn cười, cô tách chân, quỳ xuống giường, hai tay chống lên giường, cúi người thật gần nhìn mỹ nhân đang nhắm mắt.

Cảm nhận được nhiệt khí gần gũi đánh tới, lông mi Nhạc Tuyền Ki run rẩy càng thêm lợi hại, mà Mạc Tử Hàm vẫn cười xấu xa, càng ngày càng đến gần, dán ở chóp mũi.

"Tử. . . Tử Hàm. . ." Nhạc Tuyền Ki xấu hổ đến không thể xấu hổ hơn được nữa mở to mắt thấy gương mặt non nớt gần trong gang tấc đã sớm cắm rễ dưới đáy lòng mình mà run rẩy.

"Tuyền Ki ~~~"

Hoàn toàn coi thường người dưới thân mình sắc mặt càng lúc càng đỏ, Mạc Tử Hàm có chút mê muội càng ngày càng đến gần, thẳng đến lúc, môi chạm môi trong gang tấc.

"…"

Trừng to mắt nhìn Mạc Tử Hàm hôn môi mình, chỉ thấy ngoài mê muội còn có thâm tình.

Chẳng lẽ, Tử Hàm, em ấy….

Trái tim Nhạc Tuyền Ki đập mạnh, đầu óc mừng rỡ như điên, nhắm mắt lại lẳng lặng cảm thụ một trận hôn môi đơn giản.

Tuyền Ki, Tuyền Ki, Tuyền Ki. . .

Nhìn thấy người dưới thân từ kinh hách chuyển sang kinh hỉ, cuối cùng nhu thuận nhắm mắt, trong lòng Mạc Tử Hàm nho nhỏ kêu tên Nhạc Tuyền Ki.

Đúng vậy, cô, Mạc Tử Hàm, yêu thương Nhạc Tuyền Ki.

Là thanh mai trúc mã tình cảm vô tư, bất tri bất giác một ngày biến thành tình cảm không tầm thường.

Mà cô, không dám nói cho nàng biết tình cảm của mình, rất sợ phần tình cảm không bình thường này sẽ ảnh hưởng đến sự thuần khiết tốt đẹp của nàng.

Cho đến một đêm đó, khi tỉnh lại, mơ mơ màng màng cảm giác được môi của mình bị hôn lên, vì thế mới hiểu được, kỳ thật nàng cũng có tình cảm như mình.

Tuyền Ki, thực sự tôi trưởng thành, cho dù tôi không phải nam, nhưng mà, tôi muốn cưới chị, cả đời ở cùng một chỗ với chị, cả đời bảo hộ chị.

Thật lâu sau Mạc Tử Hàm mới đem môi rời khỏi, nhìn thấy Nhạc Tuyền Ki vẫn như trước nhắm mắt không dám nhìn mình, trên khóe miệng lộ ra tươi cười ấm áp.

"Chúng ta đi ngủ đi, buổi chiều chị còn phải thi."

"Uhm."

Nhạc Tuyền Ki vẫn duy trì bộ dáng tùy ý nhắm mắt, để mặc Mạc Tử Hàm nằm chết dí bên cạnh ôm lấy mình, vài giây sau, nàng mới trộm mở mắt, nhìn người kia nhắm mắt, khóe miệng mang theo nụ cười trẻ con, cũng nhắm mắt mỉm cười chìm vào mộng đẹp.

Trong mộng, Mạc Tử Hàm nói muốn cưới nàng; trong mộng, Mạc Tử Hàm nắm tay nàng; trong mộng, Mạc Tử Hàm cầm kẹo que, đứng ở cách đó không xa, mỉm cười nhìn nàng.